Chương 6: Tuyết nhân tạo rơi khắp cả nước

Thường Minh bị chửi mà sửng sốt, vừa rồi anh ta mới nghe lầm sao, vậy mà Hướng Du lại chửi anh ta?

Đối diện với ánh mắt của cô, nụ cười trên gương mặt Thường Minh cứng ngắc lại, lẽ nào cô đã biết chuyện gì đó rồi sao?

Ngay sau đó, Hướng Du đạp xe đạp đi thẳng mất, chẳng thèm quay đầu lại nhìn lấy một lần. Lúc đến đầu giao lộ, cô mới quay đầu liếc mắt nhìn Thường Minh với vẻ nặng nề.

Tương lai vẫn còn dài, cô sẽ không để Thường Minh và Hướng Vãn chết một cách đơn giản như vậy đâu. Cô phải cho hai người họ nếm trải sự tuyệt vọng, đau khổ và không cam lòng cùng cực trong mạt thế.

Kết thúc sinh mệnh của bọn họ lại dễ quá, khiến cho bọn họ sống trong đau đớn mới là tra tấn người.

Lần này không có cô giúp đỡ, Thường Minh và gia đình bác cả sẽ còn được sống thoải mái trong mạt thế nữa sao?

Hướng Du đứng ở cổng trường bấm mở di động rồi đặt xe tới ga tàu cao tốc, trong lúc đợi xe, cô quay đầu nhìn về phía học viện ở đằng sau.

[Trường đại học Thanh Đằng, thành phố A], cô nhìn mấy con chữ to trên tấm bia đá, kiếp trước, cô cũng là một trong những người bị nhốt ở học viện.

Tấm bia đá trước mắt dần dần chồng lên tấm bia đá trong trí nhớ kia, máu tươi nhuộm đỏ nó, trên mặt đất đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy thi thể.

Bíp bíp bíp, suy nghĩ lập tức bị ngắt ngừng, xe đã tới, Hướng Du không quay đầu lại mà ngồi thẳng vào trong xe. Âm nhạc thịnh hành xung đột với DJ bốc lửa, tiếng nhạc không ngừng vang bên trong xe, tốc độ của tài xế như lái theo tiết tấu của bản nhạc đi trên con đường lớn.

“Đây là thời khắc lịch sử đáng được ghi vào kỷ vào, thành phố A đã chào đón một trận tuyết lớn trăm năm khó gặp một lần, nhưng mong các thị dân đừng hoảng loạn, trận tuyết này thuộc dạng tuyết nhân tạo, mọi người cũng biết nhiệt độ năm nay của thành phố A chúng ta...”

Tài xế đổi kênh khác, không nghe nhạc nữa mà chuyển sang nghe bản tin khẩn cấp của thành phố, sau khi nghe được nội dung mà người dẫn chương trình nói, tài xế cười ha ha: “Chúng tôi biết đó là tuyết nhân tạo từ lâu rồi.”

Nói rồi, anh ta còn trò chuyện với người đàn ông đang ngồi trên ghế phụ lái, hai người bọn họ nói chuyện như thể hiểu rõ chuyện quốc gia đại sư trong lòng bàn tay, Hướng Du ngồi ở hàng ghế sau chỉ yên lặng nghe.

Thi thoảng tài xế còn bắt chuyện với cô để làm sống dậy bầu không khí trong xe một chút, sau khi chở Hướng Đu đến ga tàu cao tốc, tài xế giúp cô chuyển hành lý xuống: “Cô em, cho đánh giá năm sao nhé, cảm ơn.”

Vé tàu cao tốc là từ thành phố A đến thành phố K, thành phố K chính là nhà của cô.

Kiếp trước sau khi bạo loạn bắt đầu, cô cũng không còn cơ hội quay trở về quê hương nữa.

Ngồi lên chuyến tàu cao tốc về nhà mà trong lòng Hướng Du rất kích động, cô lấy sổ ghi chép từ trong túi ra rồi cầm bút bắt đầu lập một danh sách mạt thế.

Sau trận bão tuyết, suốt một khoảng thời gian rất dài đều không thiếu thốn nguồn nước, lương thực mới là vấn đề trọng yếu, tiếp đến là thuốc men, sau trận bão tuyết được một tháng, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống nhanh chóng.

Thời điểm lạnh nhất là nhiệt độ luôn ở dưới không độ suốt nửa năm, có không ít người chết rét, cho nên cũng phải chuẩn bị những món đồ chống lạnh mới được.