Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi trải qua mấy năm mạt thế, cho dù trước đây tính cách của Hướng Du có hoạt bát đến đâu thì bây giờ cũng đã trở nên ích kỷ.
Trong mạt thế, giúp đỡ người khác chính là tàn nhẫn với bản thân. Nếu gặp phải người mặt dày, được bạn giúp đỡ một lần, bọn họ sẽ bám riết lấy bạn không tha.
Những chuyện này, kiếp trước Hướng Du đều đã từng gặp qua.
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt nặng nề, bà cả cũng ngồi bên bếp lò im lặng không nói.
"Bà cả, bà cứ ở nhà trông mấy đứa nhỏ đi, cháu sẽ đi tìm mấy người chú Hướng giúp bà."
"À phải rồi, anh Triệu đâu, sao dạo này không thấy anh ấy?” Hướng Du như vô tình hỏi. Triệu Hành Sơn là cha của ba đứa trẻ.
Sao lại có thể bỏ rơi ba đứa trẻ trong hoàn cảnh khó khăn thế này chứ.
"Lần trước không phải các cháu đến thị trấn mua về khá nhiều lương thực sao? Nhà Hành Sơn còn có hai cụ già, nó đi đón người rồi, ở thành phố J ấy. Gần đây đường xá bên đó cũng bị phong tỏa, có lẽ phải hai ngày nữa mới về được."
Hướng Du nói chuyện với bà thêm vài câu nữa: "Bà cả, cháu về thu dọn ít đồ rồi sẽ đến thị trấn xem sao."
Sau khi rời khỏi nhà bà cả, Hướng Du cảm nhận được làn gió lạnh thổi vào cổ, đầu óc tỉnh táo hơn không ít.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, bà cả đều rất quan tâm chăm sóc cô, trong lòng cô cũng có điểm mấu chốt.
Về đến nhà, Hướng Du kéo rèm cửa lại, buộc con dao găm vào cánh tay, sau khi mặc quần áo vào thì vốn dĩ không thể nhìn ra được.
Mài con dao chẻ củi, đặt trong không gian, như vậy muốn lấy ra lúc nào cũng tiện.
Đeo cung liên hợp lên lưng, Hướng Du ra khỏi nhà.
"Tiểu Du à, cảm ơn cháu, đi đường cẩn thận nhé..." Đôi mắt đυ.c ngầu của bà cả chứa đầy lo lắng.
Lo lắng cho ba đứa trẻ, lo lắng cho Hướng Du, bà ấy năm nay đã hơn tám mươi tuổi rồi, rất nhiều chuyện bà ấy nhìn còn thấu đáo hơn cả lớp trẻ.
Hướng Du đi trên con đường nhỏ ở thôn quê, nhưng lúc này trên đường không chỉ có một mình cô, còn có cả những người khác trong thôn.
Mục đích của bọn họ cũng giống như Hướng Du, đến thị trấn tìm chồng con đã cả đêm không về.
Tuyết lớn chặn đường, đi lại khó khăn, mười mấy người tiến lên trong gió tuyết.
Khi đến trung tâm thương mại ở thị trấn đã là hai tiếng đồng hồ sau, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người sợ tới ngây người, quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, khắp nơi đều là những đống tuyết bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Cha ơi, cha ơi..." Hai đứa trẻ chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi quỳ bên cạnh một xác chết gào khóc thảm thiết.
Người thôn họ Hướng thấy vậy, mắt cũng đỏ hoe, hai tay vội vã bới tuyết phủ trên những thi thể này, sau khi phát hiện không phải người thân của mình đều thở phào nhẹ nhõm.
"Chồng ơi chồng ơi, anh tỉnh lại đi..." Một người phụ nữ đi cùng mấy người Hướng Du ôm lấy một xác chết dưới đất òa khóc nức nở.
"Chuyện gì xảy ra vậy chồng ơi, sao mọi chuyện lại biến thành thế này, đúng rồi, gọi cảnh sát, mình phải gọi cảnh sát.” Người phụ nữ lấy điện thoại ra, lập tức gọi số điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng rất nhanh, bên kia hiện tín hiệu bận, cơ thể người phụ nữ run rẩy dữ dội, điện thoại từ trong tay rơi xuống đất.
Trong cơ thể người phụ nữ như dâng lên một luồng sức mạnh, cô ấy ôm chặt lấy người đàn ông đã cứng đờ vì lạnh, áp sát vào má mình.