Buổi sáng tập thể dục ở nhà, buổi chiều lên núi đốn cây, tới gần chạng vạng tối Hướng Du gặp Hướng Thành và hai người bạn nhỏ của cậu bé.
Ba đứa trẻ ngồi xổm trong hố tuyết, đang loay hoay làm gì đó, sau khi trời tối, người dân trong thôn trên núi lần lượt về nhà, lúc này trên núi chỉ còn Hướng Du và mấy đứa nhỏ.
Trong tay cậu bé cầm vài lá rau xanh, gùi tựa vào một gốc cây, sau khi ba đứa làm xong mọi thứ thì chui vào hố tuyết, lắc một ít tuyết đọng vùi lên người.
Hướng Du nhìn động tác của mấy đứa, rất nhanh từ đống tuyết bên cạnh có một bóng trắng chạy vụt đến, đồng tử Hướng Du lập tức giãn ra.
Dù bóng trắng đó chạy rất nhanh, nhưng Hướng Du vẫn thấy rõ là gì, đó là một con thỏ, còn rất mập.
"Chạy mất rồi, nó chạy mất rồi.” Nửa số rau xanh trong tay Hướng Thành bị lấy đi, con thỏ đó chạy rất nhanh, chớp mắt đã biến mất.
Ba đứa trẻ chui ra khỏi hố tuyết, đuổi theo con thỏ, Hướng Du chộp lấy bó củi khô bên cạnh, nhắm ngay đường tẩu thoát của con thỏ, ném mạnh về phía đó một cái.
"Chít chít..” Con thỏ bị củi khô đánh trúng, ngã lăn ra đất ngất đi, loài động vật như thỏ vốn rất nhát gan.
Chỉ cần hù dọa nó một chút thôi cũng có thể làm nó sợ chết.
Ba đứa Hướng Thành nhìn củi khô rơi bên cạnh con thỏ, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại: "Chị Hướng Du, chị lợi hại quá."
Ba đứa trẻ xách cái tai dài của con thỏ, đi đến bên cạnh Hướng Du.
"Chị Hướng Du, con này là chị đánh trúng, bọn em không lấy đâu.” Hướng Thành nói với vẻ mặt tiếc nuối, Hướng Du đỡ lấy con thỏ trong tay cậu bé, thằng nhóc này còn khá có nguyên tắc.
"Đây đâu phải công lao của một mình chị, các em còn đặt bẫy để mê hoặc nó nữa, chúng ta chia đều đi.” Hướng Du lấy con dao chặt củi ra, định chia ngay.
Sau khi thấy không phải Hướng Du đang nói dối, ba đứa trẻ liếc nhìn nhau rồi nói: "Chị Hướng Du, bọn em không lấy đâu, chị cứ giữ hết đi. Nhưng chị có thể dạy bọn em cách bắt thỏ được không?"
Ba đứa nhìn Hướng Du với ánh mắt sáng ngời. Chiêu vừa rồi của cô quá đỉnh, bọn nó thậm chí còn chẳng thấy cô ra tay như thế nào thì con thỏ đã ngất đi rồi.
"Chị Hướng Du, thật ra từ hôm kia, bọn em đã phát hiện ra ở đây có một hang thỏ rồi. Bọn em đã cố bắt suốt ba ngày mà không được. Chị có thể dạy bọn em cách bắt không?"
"Một hang thỏ à.” Hướng Du lập tức trở nên hứng thú. Khả năng sinh sản của thỏ rất mạnh, nếu có thể bắt được hai con về nuôi thì sau này chắc chắn sẽ không thiếu thịt thỏ để ăn.
Gần đây chắc là tuyết lớn ngập núi nên thỏ cũng không tìm được thức ăn, vì vậy mới xuống núi.
Sau khi đồng ý dạy ba đứa cách bắt thỏ, Hướng Du hẹn với bọn nó ngày mai lúc ba giờ chiều sẽ gặp nhau ở đây.
Chiều hôm sau, Hướng Du lấy ra một cây cung liên hợp mà cô đã mua trên trang web trước đây từ trong không gian. Cái cung này khi đó đã tốn của cô mấy vạn đồng.
Lúc ba giờ chiều, mọi người đều đang bận rộn vận chuyển củi về nhà nên tất nhiên cũng không có ai để ý đến Hướng Du và mấy đứa trẻ.
"Chị Hướng Du, cái này chính là cung tên mà sách viết ư? Trông ngầu quá.” Hướng Thành và hai người bạn nhỏ nhìn Hướng Du với vẻ mặt kích động.