Chương 40: Mua gạo

Ba người mua bốn bao gạo, chú Hướng vác một bao, Hướng Nghị và Triệu Hành Sơn mỗi người vác một bao, còn kéo thêm một bao nữa.

Chủ tiệm chỉ cho mấy người một con đường nhỏ tránh xa đường chính để tránh đám đông.

Trên đường về, Triệu Hành Sơn liên tục ca thán về giá cả hiện tại.

"Hướng Du, nếu không được thì đừng thể hiện, để chú phụ một tay."

"Không cần đâu chú Hướng, cháu tự làm được.” Hướng Du đi đầu cả nhóm, bước chân vững vàng, thậm chí còn không hề trượt chân.

Bão tuyết che khuất bóng dáng mọi người, để lại những dấu chân sâu cạn khác nhau trên núi.

Bao gạo nặng trĩu trên lưng, Hướng Du nhớ lại cặp vợ chồng bán gạo giá cao vừa nãy, lúc nào cũng không thiếu những kẻ tham lam.

"Cha à, gần đây con xem tin tức, trên mạng có rất nhiều người đều nói sợ rằng trận tuyết lớn này sẽ kéo dài rất lâu. Nếu nhà mình có tiền mặt thì tranh thủ lúc còn mua được lương thực, nhanh chóng mua dự trữ một ít ở nhà đi."

Nghe vậy, Hướng Du quay đầu liếc nhìn Hướng Nghị. Triệu Hành Sơn cũng đồng tình, hai người này coi như nhìn xa trông rộng.

Bây giờ không mua, sau này giá sẽ còn tăng nữa, thậm chí sau khi bạo loạn bắt đầu, tiền chỉ là tờ giấy lộn.

"Tiểu Du, lát nữa cháu có muốn đi cùng không?"

"Không cần đâu chú Hướng, trước đây cháu đã mua một ít ở trong thôn rồi. Cháu chỉ có một mình, đủ ăn rồi ạ."

Hướng Du từ chối thẳng thừng. Đến giờ đã nửa tháng trôi qua, lúa mà cô trồng không gian đã bắt đầu trổ bông, nhìn những bông lúa vàng óng ấy.

Nếu được mùa, trong ba năm tới cô đều đủ ăn.

Băng qua đống tuyết, mọi người nhìn thấy chiếc xe đỗ bên đường, bọn họ đặt số gạo vừa mua vào trong xe. Sau đó bọn họ còn phải quay lại cửa hàng gạo kia.

Hướng Du không đi cùng bọn họ, sau khi đặt gạo lên xe, cô lái xe về thôn.

Trong nhà, lò sưởi cháy rực. Hướng Du cởϊ áσ khoác ngồi bên bếp lò, cái mũi đỏ bừng vì lạnh dần dần trở lại bình thường.

Sau khi đã ấm hơn không ít, Hướng Du đứng dậy định bật đèn trong phòng. Công tắc kêu lách cách hai tiếng.

Hướng Du ngẩng đầu nhìn bóng đèn không có phản ứng gì, cô lập tức nhận ra, mất điện rồi.

Thậm chí cả mạng cũng không có, điện thoại bật lên hoàn toàn không có tín hiệu.

Nhìn bầu trời dần dần tối, Hướng Du lấy đèn pin từ trong không gian ra, lắp pin vào.

Cô lại lấy cái đèn dầu nhỏ để trên gác bếp xuống, tim đèn đã xám xịt, Hướng Du vê tim đèn mới cho vào.

Sau khi thắp sáng đèn dầu, căn phòng lập tức sáng sủa hơn hẳn.

Tới gần chạng vạng tối, Hướng Du mới nghe thấy tiếng xe hơi từ nhà bên cạnh, chắc là mấy người chú Hướng đã về.

Chỉ là sau khi bọn họ về thôn, tiếng khóc thê lương vang lên khắp thôn.

Hướng Du tựa vào giường sofa cẩn thận lắng nghe một lúc, phát hiện hầu hết tiếng khóc kia đều là của phụ nữ và trẻ em.

"Chồng tôi đi với các người, sao các người đều không sao mà chỉ có anh ấy là thành ra thế này, tôi không quan tâm, các người nhất định phải chịu trách nhiệm."

"Cha ơi, cha ơi, cha tỉnh lại đi.” Tiếng khóc của hai người thu hút hơn phân nửa người dân trong thôn đến.

Hướng Du nghe tiếng khóc la bên ngoài, tắt đèn dầu đi, nằm trên giường sofa lặng lẽ lắng nghe.

"Thím Vương à, thím nói có lý không vậy, đúng là chồng thím đi cùng bọn tôi, nhưng sau khi đến thị trấn bọn tôi đã tách ra rồi."