Chương 38: Phải làm sao đây

Khi gã vừa nói xong, mấy người trong thôn mới nhớ ra, hình như ngoài nhà trưởng thôn ra, nhà của Hướng Lão Lục này có nhiều ruộng đất nhất.

Thu hoạch chắc chắn cũng nhiều hơn mấy người bọn họ.

"Hướng Du, em xinh đẹp thế này, có bạn trai chưa?" Hướng Lão Lục lại tiến gần Hướng Du hơn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Hướng Du lặng lẽ dịch bước ra xa, giả vờ mệt mỏi, không thèm đếm xỉa đến gã. Hướng Lão Lục lập tức tiến lên, đặt tay lên ba lô của Hướng Du.

"Tiểu Du, để anh giúp em đeo nhé!" Chỉ trong vài câu nói, cách xưng hô của gã đã thay đổi.

"Hướng Lão Lục, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn tán tỉnh cô bé thế?" Chú Hướng bước đến bên cạnh Hướng Du, nói giọng nghiêm khắc.

Lập tức xung quanh có không ít người cười ồ lên, Hướng Lão Lục năm nay đã gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân.

"Các anh xem, chúng ta toàn đàn ông, chỉ có mỗi Hướng Du là một cô gái, vừa nãy tôi chỉ muốn giúp cô ấy một tay thôi mà?"

Da mặt Hướng Lão Lục đã được rèn luyện trong thôn, gã vốn dĩ không hề bận tâm đến những gì người khác nói.

Hướng Du quan sát biểu cảm trên gương mặt những người trong thôn, nhận ra vừa rồi khi Hướng Lão Lục nói nhà mình không thiếu đồ,

Những người kia đều cố ý vô tình làm thân với gã.

Khi đến siêu thị trong thị trấn, số người bên ngoài trung tâm thương mại gần như đã giảm một nửa so với tuần trước.

Những người đang chờ đợi bên ngoài trung tâm thương mại, hai má đều hóp lại, trông như đã mấy ngày không ăn uống gì.

"Đừng cướp đồ của tôi, đừng cướp...” Một người đàn ông vừa ra khỏi siêu thị lập tức bị hơn chục người vây quanh.

Bọn họ dùng cả tay lẫn chân xông lên, cướp giật thức ăn vừa mua từ trong siêu thị từ tay người đàn ông.

Vợ người đàn ông thấy vậy thì kéo chồng lùi lại vào trong siêu thị, trong lúc giằng co, áo bông trên người bọn họ đều bị xé rách.

Thức ăn trong tay hai người trong lúc giằng co rơi vãi đầy đất, đám đông xung quanh ùa lên, cúi xuống đất nhặt lấy đồ ăn rơi vãi.

Sợ chậm một bước sẽ không vớt được gì, người đàn ông muốn giằng ra khỏi tay vợ để xông ra ngoài: "Đừng lấy lương thực của tôi, đó là mua cho con cái, tôi xin các người nương tay!"

Nhưng những người xung quanh lại thờ ơ, như thể chẳng hề nghe thấy tiếng kêu la của người đàn ông, sau khi bọn họ lấy được thức ăn thì lùi lại vào đám đông.

"Phải làm sao đây..." Triệu Hành Sơn lẩm bẩm khi nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt những người của thôn họ Hướng đứng sau anh ta cũng không tốt lắm.

Hướng Du quét mắt nhìn những người đang đứng bên ngoài trung tâm thương mại, trong đó không thiếu những người đến mua lương thực, nhưng vì bên ngoài có quá nhiều người cướp đồ

Bọn họ cũng không dám vào mua.

Hướng Du nhìn những người đang chờ đợi bên ngoài trung tâm thương mại, không chọn cách vào siêu thị. Ở đây có quá nhiều người, cùng lúc đối phó với hơn hai mươi người là giới hạn của cô, cô không muốn mạo hiểm như vậy.

Tuy nhiên, Triệu Hành Sơn có ba đứa con đang đợi ăn ở nhà nên không thể ngồi yên, anh ta nhìn mọi người rồi bước về phía trung tâm thương mại.

Hướng Nghị lại giơ tay kéo anh ta lại: "Đừng đi..."

Chú Hướng cũng giữ Triệu Hành Sơn lại.

"Các người có vào không?" Hướng Lão Lục nhìn mọi người. Gã làm lưu manh đã quen, đối với tình huống như thế này hoàn toàn không sợ hãi.