Gần đây, cô đã đào một cái hố nước khổng lồ bên cạnh khu đất đen trong không gian. Bơm nước từ hồ chứa này vào đó cũng sẽ không có ai phát hiện ra.
Xuống đến hồ chứa nước, Hướng Du đưa tay ra, thò vào trong nước. Lập tức, một lực hút xuất hiện ở lòng bàn tay, nước từ hồ chứa liên tục dồn về phía lòng bàn tay của cô.
Hướng Du nhanh chóng phát hiện ra mực nước đang dần dần hạ xuống, thậm chí xung quanh còn xuất hiện một vệt nước. Sau khi đã lấp đầy hố nước trong không gian, Hướng Du mới thu tay lại.
Giờ thì vấn đề nước sinh hoạt của cô đã được giải quyết. Hiện tại chỉ còn chờ khi nào bắt đầu bạo loạn, cô sẽ đến Trung tâm Nghiên cứu thủy vực thành phố K một chuyến.
Ở đó có nước uống đã qua xử lý.
Trời đất một màu trắng xóa, ngay cả những cây đại thụ cũng bị chôn vùi trong tuyết. Tuyết lớn như lông ngỗng che khuất tầm nhìn, khi bông tuyết rơi xuống áo lạnh vẫn có thể nghe thấy tiếng sột soạt.
Hướng Du quay trở lại đường cũ, trong tuyết lớn thế này, người trong thôn hiếm khi ra ngoài hoạt động. Con đường xi măng vốn nhộn nhịp, lúc này chỉ có thể thấy bóng dáng của một mình cô.
"Ha ha ha, mẹ ơi, mẹ xem người tuyết con nặn to không?"
"Người tuyết của con mới to nhất, mẹ nhìn này."
Lúc đi ngang qua nhà hàng xóm, Hướng Du thấy Hướng Linh dẫn theo ba đứa trẻ quấn kín như bánh chưng, đang chơi nặn người tuyết trong sân.
Trên vai Triệu Hành Sơn có một đứa trẻ bốn, năm tuổi, đứa bé kia liên tục hò hét bảo cha nâng cao hơn nữa.
Sau khi vào sân, Hướng Du nhóm lửa từ than còn sót lại từ lần đốt củi trước đó. Cô đặt một cái vỉ sắt lên trên, bày những món nướng mà cô đã mua ở khu phố ẩm thực lên đó.
Vừa ăn đồ nướng vừa ngắm cảnh tuyết rơi, nhớ lại những gì cô đã thấy khi dọn tuyết gần đây, khóe miệng Hướng Du từ từ nở cong lên.
Dù là những người dân miền núi chất phác đến đâu, khi đói bụng thì ai mà nhịn được không ra tay chứ.
Cô cầm điện thoại chụp một tấm ảnh món nướng rồi gửi cho Thường Minh như thường lệ. Chẳng mấy chốc, anh ta đã trả lời tin nhắn.
Anh ta hỏi cô đã đến đâu rồi, hình như thành phố A đã bị phong tỏa, hỏi Hướng Du liệu có thể quay lại được không.
Hướng Du tiếp tục đánh lừa anh ta, chỉ nói là sắp đến nơi rồi.
Từ chiếc giường bên cạnh vọng lại tiếng sột soạt. Rèm che giường của Thường Minh bị vén lên một góc, một bàn tay luồn qua lớp chăn mỏng mùa hè và đống quần áo bừa bộn trên giường, sờ soạng.
Do trời quá lạnh, Thường Minh đã mang tất cả quần áo của mình lên giường trải ra, coi như thêm một lớp chăn đắp.
Bàn tay kia nhanh chóng chạm vào người Thường Minh, cái lạnh buốt của nó khiến anh ta bừng tỉnh trong nháy mắt. Anh ta ngồi bật dậy, vén rèm lên.
Anh ta phát hiện Trương Lôi đang đứng bên giường mình với nụ cười đầy ý tứ: “Cậu làm gì vậy..." Thường Minh nhất thời tức giận, mặt đỏ bừng lên vì kích động.
Trương Lôi không nói gì, chỉ nhìn Thường Minh chằm chằm, nhưng nụ cười trên mặt anh ta khiến Thường Minh cảm thấy lạnh sống lưng.
Tay phải của Trương Lôi mò mẫm trong túi, cuối cùng lấy ra một miếng bánh quy nén, đưa cho Thường Minh, tay kia vẫn tiếp tục sờ soạng về phía anh ta.