Trên thân dao đã hơi gỉ sét, cô múc một chậu nước đặt bên cạnh đá mài dao, mài cả hai con dao chặt củi đã rỉ một chút.
Dao chặt củi này là do thợ rèn già trong thôn rèn năm đó, chỉ cần mài qua một chút, Hướng Du đã thấy nó sắc bén vô cùng.
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh, sau khi mài xong dao Hướng Du đẩy xe đẩy lên núi sau. Lên đến nơi cô mới phát hiện lúc này trên núi cũng có không ít người trong thôn.
Trong tay bọn họ cầm dao chặt củi, đang chặt phát.
Hướng Du tìm một cây đại thu hai tay ôm mới hết, sau khi bỏ ra hơn mười phút mới đốn ngã được, trên người cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Dựng cây đại thụ vào gốc cây, Hướng Du cầm cưa bắt đầu cưa, số than cô mua lần trước đã đủ để cô vượt qua thời kỳ bão tuyết và giá rét cực độ rồi.
Nhưng cô vừa mới về thôn, vẫn phải làm ra vẻ chút.
Bởi vì trên núi cũng đông người, Hướng Du không dám cho tất cả số củi vào không gian.
Sau khi cưa củi thành từng đoạn nhỏ, Hướng Du chất lên xe đẩy từng chuyến một, ngay cả cành cây cũng không bỏ sót, chạy ba chuyến mới chuyển hết về được.
Để củi trong sân, Hướng Du mở tin tức, vừa nghe vừa bổ củi.
"Trời vô tình người có tình, ngay hôm qua, hai cụ già ở tiểu khu Quang Minh thành phố B bị mắc kẹt trong tuyết lớn gần ba tiếng đồng hồ, một vài học sinh đi ngang qua bất chấp nguy hiểm, đã giải cứu được hai cụ già bị mắc kẹt..."
"Ở đây kêu gọi đông đảo người dân, khi các bạn thấy tình huống như vậy trên đường, xin hãy giúp đỡ."
"Hãy nghĩ đến người thân đang đi làm ăn xa, nghĩ đến con cái ở nhà một mình, nếu bọn họ gặp phải tình huống như vậy mà không có ai giúp đỡ, liệu các bạn có hối hận vì sự lạnh lùng của mình khi âm dương cách biệt không?"
Lúc này điện thoại đổ chuông, Hướng Du liếc nhìn màn hình, là Thường Minh, cô bấm loa ngoài rồi nhận cuộc gọi.
Hướng Du không lên tiếng, bên kia Thường Minh đợi một lúc thấy cô không nói gì thì gọi: "Hướng Du, em về rồi à?"
Giọng anh ta nghe có vẻ yếu ớt, hiển nhiên đã đói bụng một thời gian, tính toán thời gian thì bây giờ trường học đã giảm khẩu phần ăn gần bốn ngày rồi.
"Chuẩn bị về rồi, em còn mang cho anh rất nhiều đồ ăn nữa.”
Bên kia Thường Minh lập tức lộ vẻ mặt vui mừng.
"Được, vậy anh đợi em.” Theo sự phụ thuộc của Hướng Du đối với anh ta, anh ta tin rằng dù tuyết rơi đầy trời, nhất định Hướng Du cũng sẽ đến bên cạnh anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Hướng Du cong lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt. Cô nhanh nhẹn chặt xong củi rồi chuyển hết vào trong nhà, đặt trong căn phòng mà cô ở trước đây.
Bây giờ Thường Minh đã được cô hứa hẹn, còn tưởng cô thật sự sẽ mang lương thực đến cho anh ta, có lẽ thời gian tới, ngày nào anh ta cũng sẽ mong ngóng.
Nếu biết cô lừa anh ta, không biết anh ta sẽ suy sụp đến mức nào nữa.
Ban ngày chặt củi, buổi tối nghỉ ngơi, mỗi ngày của Hướng Du đều rất phong phú.
Trưa ngày thứ ba, Hướng Du đang bổ củi thì bên ngoài cổng sắt vang lên tiếng hét: "Có ai ở nhà không?"
Hướng Du cầm dao chặt củi ra mở cửa, đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên xa lạ. Thấy cửa mở, ông ta liếc nhìn vào trong nhà.
"Người lớn nhà cô có ở nhà không, tôi muốn mua ít lương thực.” Người đàn ông run rẩy nói, trên người ông ta mặc một chiếc áo bông không được ấm lắm.