Chương 26: Đưa đồ

Khi về đến con đường chính của thôn họ Hướng, Hướng Du thấy trưởng thôn đã ngoài năm mươi vẫn dẫn theo hơn người dân thôn đang quét tuyết.

Nhìn thấy xe của Hướng Du, trưởng thôn đi đến: “Nhóc Hướng, cháu đến thị trấn mua đồ à?"

"Vâng, đông người quá.” Hướng Du dừng xe ở lề đường, lập tức lại có vài người tiến đến, đương nhiên bọn họ nhìn thấy mì sợi và mì gói Hướng Du để ở ghế lái phụ qua cửa sổ xe.

Hôm trước Hướng Du mới từ thành phố trở về, ruộng đồng ở quê đã không trồng trọt từ lâu, đương nhiên không có lương thực ăn, đối với việc Hướng Du sẽ đến thị trấn mua đồ, bọn họ không lấy làm lạ.

"Con thằng hai Hướng, năm nay nhà ông trồng ít khoai tây, lát nữa khi cháu đi ngang qua cửa nhà ông, ghé lấy vài củ ăn nhé."

Một cụ già đứng bên cửa sổ xe gọi với vào, Hướng Du cười đáp một tiếng vâng rồi lái xe đi.

Gần tối, khi Hướng Du đang dọn tuyết đọng trên con đường nhỏ, cô nghe thấy tiếng reo hò của lũ trẻ ở đầu thôn, vì vậy ngước mắt nhìn.

Chỉ thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đang chạy vào từ cổng con đường nhỏ đầu thôn.

Ngay khi Hướng Du đẩy xe đẩy vào sân, cánh cổng sắt kêu leng keng hai tiếng, cô quay đầu nhìn, thấy một thanh niên đang đứng bên cạnh cổng.

"Bà nội tôi gửi cho cô đấy.” Thanh niên là cháu trai của bà cả hàng xóm, mấy ngày nay đều gặp nhau, khi bà nội còn sống rất thân thiết với bà cả hàng xóm.

Thanh niên treo cái túi màu đen lên then cửa rồi xoay người bỏ đi, tính cả hai lần trước đây, đây là lần thứ ba Hướng Du tiếp xúc với anh ta.

Anh ta rất ít nói, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Sau khi Hướng Du đặt xe đẩy xuống, chưa kịp cởi găng tay đã tháo túi đen treo trên then cửa rồi đuổi theo.

"Này, anh đợi đã..." Thanh niên dừng bước đứng tại chỗ, nhìn Hướng Du chạy chậm tới.

Cô đưa túi trong tay về phía trước: "Hôm nay tôi lên thị trấn mua đồ rồi, cái này anh cầm về đi."

Thanh niên không nhận: "Bà nội bảo tôi mang qua cho cô." Có lẽ anh ta rất ít giao tiếp với người khác, nói chuyện cứng nhắc như một cái máy truyền lời vậy.

"Nhóc Hướng à, bà cháu không còn trong nhà lại không có lương thực, cứ nhận lấy mà ăn đi. Nghe bọn họ nói không biết khi nào thì trận tuyết lớn này mới ngừng, lương thực cháu mua ở thị trấn chẳng ăn được bao lâu đâu."

Hướng Du nhìn bà cả chống gậy, cuối cùng vẫn nhận lấy đồ: "Anh đợi chút.” Hướng Du gọi thanh niên lại, sau đó lần mò trong túi móc ra một trăm tệ đưa cho anh ta.

Thanh niên phát hiện Hướng Du đưa tiền mặt, định nhận nhưng có vẻ hơi ngại ngùng.

“Anh cầm đi, bây giờ mua thuốc mua thức ăn bọn họ đều chỉ nhận tiền mặt.”

Thanh niên thấy bà nội đã vào nhà thì nhận lấy tiền từ tay Hướng Du.

Cởi găng tay ra, Hướng Du mở túi đen trong tay, thấy bên trong có hơn chục củ khoai lang, cùng với mười mấy củ khoai tây.

Là loại nhà nông tự trồng trên đất của mình, củ nào củ nấy đều rất to, một hai củ là no rồi.

Hướng Du để đồ ở bên cạnh lò sưởi, đun một ấm nước trên bếp, sau khi lau rửa qua loa thì đi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, Hướng Du lục lọi trong bếp, cô nhớ trước đây ông nội có để hai con dao chặt củi ở đây.

Sau khi lật tung cả căn bếp, cuối cùng Hướng Du mới thấy hai con dao chặt củi kia và một cái cưa đặt trên gác xép bếp.