Chương 20: Về thôn

"Hai nghìn cân.” Ông chủ cũng không nói gì, quay người gọi người bắt đầu chuyển gạo lên xe, ông ta biết chắc chắn Hướng Du sẽ mua.

Quả nhiên, Hướng Du không nói hai lời, dứt khoát đưa tiền, còn là tiền mặt. Lúc này tiền trong ngân hàng cũng không rút được.

Thậm chí ngân hàng trong thị trấn cũng đã đóng cửa, tiền trong máy ATM cũng đã bị rút sạch.

Tiền mặt được coi là phương thức giao dịch mà bọn họ thích nhất, Hướng Du đẩy xe chở đầy gạo, tự mình chuyển hàng.

Trong lúc đó, cô còn lén lút thu vài bao gạo vào không gian. Sau khi chất đầy xe, Hướng Du cố ý lái xe đi một vòng quanh thôn, khi quay lại thì xe đã trống không.

Người canh gác ở cửa thấy Hướng Du quay lại nhanh như vậy, còn tưởng bên ngoài thị trấn có người tiếp ứng cô.

Tiếp theo là bột mì, mì sợi và dầu nành, Hướng Du mua không dưới một trăm nghìn tiền hàng, đủ cho cô ăn trong một thời gian dài.

Muối một thùng hai mươi túi, nhưng bọn họ hạn chế số lượng mua, giới hạn hai mươi lăm thùng. Hướng Du mua đến giới hạn, nhưng nhu cầu về muối rất lớn.

Những thứ này có lẽ không đủ, Hướng Du đứng đợi bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng đưa cho một dì ít tiền, nhờ bà ấy giúp mua thêm hai mươi lăm thùng nữa.

Cô đưa nhiều tiền, đúng lúc dì kia đang thiếu tiền mặt nên đồng ý luôn.

Sau khi mua đủ mọi thứ, Hướng Du lái xe rời khỏi thị trấn trong đêm. Nơi cô muốn đến không phải là thành phố khác.

Mà là quê ở thành phố K, nơi đó địa thế cao, sau khi tuyết tan nước không ngập đến được. Hơn nữa, ở đó chỉ có vài thôn liền kề.

Dân cư thưa thớt, không đông đúc như nhân khẩu trong thành phố. Càng là nơi dân cư đông đúc, sau khi xảy ra bạo loạn, càng có nhiều người chết.

Hơn nữa thôn dựa lưng vào núi lớn, khi nhiệt độ xuống dưới không độ, có thể lên núi đốn củi để đốt sưởi ấm.

Trên đường đi Hướng Du còn có thể trông thấy vài chiếc xe xúc tuyết làm việc không ngừng nghỉ suốt đêm, bọn họ bận rộn cả ngày lẫn đêm. Khi đi qua trạm xăng trên đường.

Hướng Du đều phải dừng lại, đổ đầy bình xăng mang theo trong cốp xe. Nhìn trái nhìn phải, Hướng Du phát hiện ra mặc dù trạm xăng không có người.

Nhưng camera vẫn luôn chuyển động. Sau khi đổ đầy một bình, Hướng Du lập tức đổ tiếp bình thứ hai. Gần đây cô luôn tích trữ dầu diesel và xăng, nhưng có hạn chế, mỗi lần cô cũng không thể lấy quá nhiều.

May mà chiếc xe cô thuê lượng dầu tiêu hao không nhiều, sau khi ra khỏi địa phận thành phố K, trên đường không còn xe xúc tuyết chuyên dụng dọn tuyết nữa.

Hướng Du cẩn thận lái xe theo vết bánh xe xe trước để lại.

Tới gần trưa ngày hôm sau, Hướng Du mới lái xe đến bên ngoài thôn họ Hướng. Lúc này trên con đường lớn nối liền thôn với thị trấn nhỏ.

Không ít thôn dân đang quét tuyết đọng trên đường dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn.

"Các người nhìn xem, ai về kìa.” Một người đàn ông trung niên híp mắt nhìn chiếc xe thương vụ màu đen đang từ từ chạy đến từ xa.

Hướng Du lái xe đến gần, trên đường có vài người đang đứng, trong lúc nhất thời không thể đi qua được, vì vậy cô hạ cửa kính xuống.

Một ông lão gần năm mươi tuổi bước tới, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn vào trong xe. Khi thấy Hướng Du, ông ta khẽ "à" một tiếng.

"Con thằng hai Hướng, sao lại về đây? Không phải cháu đi học rồi sao?" Ông lão quan sát Hướng Du, cô bọc kín mít, suýt nữa ông ta không nhận ra.