Chương 17: Đừng đến trường

Không ít người còn để lại bình luận dưới tài khoản chính phủ, do bọn họ sống ở những thị trấn khá xa xôi, cũng không có xe xúc tuyết để dọn tuyết.

Đường xá đã bị tắc nghẽn, chỉ dựa vào sức người thì không thể dọn sạch đường được, việc đi lại của mọi người đã bị cản trở.

Những người sống ở các huyện nhỏ như bọn họ, phần lớn đã không đi làm nữa, ở nhà một thời gian dài rồi, không có việc làm thì không có tiền.

Không có tiền thì không thể sống, rất nhiều người đều đang phát động các hoạt động quyên góp trên mạng.

Hướng Du mặc áo bông trên người, vì vậy sau khi xuống xe cô cũng không cảm thấy lạnh, hoạt động chân tay một lúc, hôm nay là ngày cuối cùng cô ở đây rồi.

Nếu rời đi muộn hơn một chút, e rằng sẽ không thể ra khỏi thành phố được.

Hướng Du mở ứng dụng mua sắm trực tuyến, nhìn thông tin đơn hàng, cô đã dùng hết mấy vạn tệ còn lại trong thẻ để mua áo gió và áo lạnh chất lượng tốt.

Phương tiện đi lại trong tay ngoài chiếc xe máy nhỏ chạy xăng của mình thì chính là chiếc xe thương vụ được cải tạo đã thuê.

Hướng Du nhìn những bông tuyết lớn đang rơi lả tả trước mắt, đã đến lúc phải rời đi rồi, cô lái xe theo chỉ dẫn đi đường cũ.

Đường cao tốc không còn đi được nữa, ngay cả tàu điện ngầm và máy bay cũng đã ngừng hoạt động.

Nơi cô muốn đến là nông thôn nơi cô sống với ông bà nội lúc trước. Mỗi năm khi về cúng bái, cô thường đi con đường này, đối với cô mà nói, nhắm mắt cũng có thể lái xe về được.



Trong thị trấn nhỏ ngoại ô thành phố K có một cửa hàng gạo mì dầu. Hướng Du nhìn dẫn đường, đi vòng một chút rồi lái thẳng đến đó.

Thị trấn nhỏ chỉ được trang bị một chiếc xe xúc tuyết. Khi cô lái xe vào đường phố thị trấn, đúng lúc gặp người đàn ông lái xe xúc tuyết, ông ta và mấy người phụ nữ đang tranh cãi kịch liệt.

Trên người mấy người đã đọng rất nhiều tuyết, rõ ràng bọn họ đã đứng ở đây một lúc rồi. Hướng Du bấm còi, những người đang tranh cãi đều hoàn hồn.

Mấy người phụ nữ đó có vẻ mặt phẫn nộ, mặt đỏ tai hồng, vừa càu nhàu vừa nhường đường cho Hướng Du.

Khi xe đến cửa hàng gạo mì dầu, kho hàng rộng lớn lúc này đã chật kín người, bọn họ đều là cư dân sống ở thị trấn nhỏ.

Hướng Du mở cửa xe xuống xe, điện thoại bỗng đổ chuông, là giáo viên hướng dẫn.

"Hướng Du, gần đây đường xá đều đã bị chặn kín rồi, tạm thời em đừng đến trường vội, chờ thông báo..."

Giáo viên hướng dẫn nói xong liền vội vàng cúp máy. Hướng Du biết, lúc này trong trường đã vô cùng khủng hoảng.

Những bạn học bị kẹt trong trường, người có quan hệ thì nhờ quan hệ, người không có quan hệ thì gia đình gửi tiền, trả thêm tiền cũng sẽ thuê xe chui đưa mình về nhà.

Nhưng thường thì những người rời trường sớm nhất mới là những người sáng suốt nhất.

Trong kho hàng vô cùng ồn ào, gạo mì dầu đều được chất đống ở các khu vực khác nhau.

"Ông thông cảm một chút đi, nhà tôi hơn chục miệng ăn đang chờ ăn cơm, chút gạo này chỉ sợ tháng sau đã hết rồi, huống chi không biết khi nào thì trận tuyết lớn này mới ngừng, ông bán thêm cho tôi hai bao gạo đi."

Người đàn ông vừa nói vừa móc thuốc lá trong túi ra, sau khi mở ra thì đưa cho ông bác bán hàng một điếu.