🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mavis Clay
Đoạn đường này mặc dù Vân Phong vẫn có cảm giác bị theo dõi, nhưng nhiều lần kiểm tra không phát hiện ra có gì bất thường, cuối cùng vẫn quyết định đi tiếp, không để ý người truy đuổi ở sau nữa, Vân Phong đã thầm liên lạc với Hạo Nguyệt Điện Chủ, hỏi kỹ càng Vạn U Sơn Mạch là nơi nào. Tông Lâm Điện và Thiên Tuyết Điện Vân Phong đều không thể trông cậy vào, chỉ có thể lấy chút tin tức từ Hạo Nguyệt Điện Chủ, thật sự thì tin tốt tin xấu đều có, theo như Hạo Nguyệt Điện Chủ nói, Vạn U Sơn Mạch là tên cổ từ thời xa xưa, hiện nay đã không còn tồn tại nữa mà đã trở thành địa hình hoàn toàn khác, địa hình này không nằm trong Hạo Nguyệt Điện mà ở Tông Lâm Điện ngày nay.
Tông Lâm Điện là nơi mà Vân Phong không muốn đặt chân tới nhất, trước đây gặp Vân gia ở Tây Đại Lục chính là ở chỗ này, bị người áp bức, Tông Lâm Điện,ắc kệ, vẫn là nơi thị thi tụ tập, sự náo động trong Liên Minh Đông Tây đợt này cũng dấy lên từ đó, nhân lực tạo thành Tông Lâm Điện hết sức phức tạp, chính xác mà nói dân bản địa rất ít, đa phần chỉ dừng ngắn hạn ở đây không có người quê gốc, cho dù khơi mào tranh chấp thì chỉ lo rời đi cho sớm, không cần biết họ là ai.
Tông Lâm Điện là khu vực thịnh hành lối cường giả vi tôn nhất, mặc dù cũng có tồn tại gia tộc, nhưng phần lớn đều phân chia theo tình hình thực tế cấp bậc rạch ròi, trong số người thực lực cao cường cũng có người xấu, thực lực chỉ là một đường vạch giới hạn, không có ý nghĩa gì khác, tỷ như nhân tính.
Quyền thế nhất Tông Lâm Điện hiện nay là Tinh Thái bình nguyên, nơi này giống Thiểm Quang bình nguyên ở Phong Vân đế quốc, phần lớn lãnh thổ là nơi tập trung quặng mỏ, chênh lệch lớn so với Thiểm Quang bình nguyên là nơi này không có bất kỳ ai quản chế, ngày nào nơi này cũng diễn ra tranh đoạt quặng mỏ, Tông Lâm Điện cũng có lính đánh thuê, nhưng nhiều hơn là tán binh, Tây Đại Lục không có chế độ Công Hội Dong Binh, một khi chiến hỏa nổi lên là đánh nhau ì xèo, kết thúc bằng máu chảy.
Lúc trước khi Vân Phong ở Tây Đại Lục cơ bản chưa từng đặt chân tới Tinh Thái bình nguyên, với tình trạng Tông Lâm Điện hiện giờ có thể hình dung ra được Tinh Thái bình nguyên có hiện trạng gì, dù là Liên Minh Đông Tây cũng không thể chiếm được tài nguyên của mảnh đất này, dù sao đây cũng là tài nguyên thuộc Tông Lâm Điện, không có Liên Minh Đông Tây, khu vực này nhất định sẽ vô cùng hỗn loạn.
Vân Phong và Khúc Lam Y không tốn bao nhiêu thời gian đã tới được nơi này, Tinh Thái bình nguyên mênh mông mà trống trải, trên mặt đất phủ màu rám nắng, thảm thực vật sinh trưởng lởm chởm, năng lượng dao động của mỏ quặng nơi này rất rõ ràng, nơi này che phủ rất nhiều quặng mỏ, về phần có quáng thạch cực phẩm hay không thì còn dựa vào số mạng của mình.
Hai người đứng trên bầu trời Tinh Thái bình nguyên, quan sát bên dưới không sót điều gì, trên Tinh Thái bình nguyên rải rác mười mấy lều, không hề có chút quy luật nào, dưới tầm mắt hai người, có vài trận chiến vẫn đang diễn ra.
“Đúng là một khu vực thị phi, với cái chế độ bất ổn định này, sự tranh đoạt quặng mỏ cũng vượt qua sự hung hãn bình thường.” Khúc Lam Y khẽ cau mày, “Cội nguồn lôi hệ chúng ta cần tìm cũng không nên ở chỗ nào đấy trong mỏ quặng đấy chứ.”
Vân Phong nhìn thoáng qua, “Lúc đầy nơi này là dãy núi, kết quả thời gian trôi qua tới giờ trở thành một bình nguyên, cội nguồn lôi hệ hơn phân nửa là chôn ở nơi cực kỳ sâu dưới lòng đất, vẫn có thể liên quan một chút tới quặng mỏ.”
“Nói như vậy, chúng ta phải vào lòng đất?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong gật đầu, mặc dù Thổ Nguyên Tố có thể giúp nàng và Khúc Lam Y nhẹ nhàng xuống dưới đất, nhưng lần này nàng phải tìm được cội nguồn lôi hệ và phải lấy được nó, Thổ Nguyên Tố chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, nếu muốn lấy cội nguồn lôi hệ thì phải thực sự ở trong lòng đất, tìm kiếm dọc đường mới có thể.
“Tìm nơi ẩn nấp đã, chỉ cần vào được lòng đất cũng ít đi một số phiền phức không cần thiết.” Vân Phong nhìn xung quanh, hai người trực tiếp tiến tới một góc không người, khoảng cách này cách những doanh địa gần nhất rất xa.
Vân Phong nhìn xung quanh, xác nhận đã an toàn, hồi lâu mới lấy vật nhỏ ra, Cực Phẩm Tinh Thạch Thú. Vừa ra ngoài, vật nhỏ lười biếng đánh ngáp một cái, mở to mắt nhìn Vân Phong, thân mình bóng loáng mè nheo vào bàn tay nàng, đột nhiên chấn động, một quả quáng thạch cực phẩm rơi xuống đất, Vân Phong cười bất đắc dĩ, đưa tay sờ cái đầu bóng loáng của nó, hơi lạnh nhàn nhạt truyền vào lòng bàn tay.
“Bảo ngươi ra ngoài là để giúp ta.” Vân Phong nói, Tinh Thạch Thú chớp đôi mắt to, nàng chỉ vào mặt đất. “Giúp ta đào ra một con đường, cho tới khi ta tìm được vật cần tìm.”
Cực Phẩm Tinh Thạch Thú có chút không vui, từ lúc nó tới chỗ Vân Phong, mỗi ngày