Edit: Mavis Clay
Buổi tối, trong ngoài Nạp Khê tộc đều yên tĩnh, thi thoảng có vài tiếng khẽ vang lên, nơi viện của Thiếu Chủ Nạp Khê tộc vắng vẻ, Khúc Lam Y trời sinh không thích có nhiều người lui tới, trong mắt người Nạp Khê tộc, vị Thiếu Chủ này tương đối vắng lạnh, cho dù có thể thấy được mặt nhưng chẳng biểu lộ thêm điều gì, so với Tộc trưởng, Khúc Lam Y khó gần hơn với người trong tộc nhiều.
Viên của hắn đó giờ chưa có người nào trong tộc dám tuỳ tiện lại gần, ai cũng đều cảm thấy Thiếu Chủ tính khí thất thường. Khi hai bóng người tiếp cận nơi đây, gần như không có ai phát hiện, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh dừng lại cách viện không xa.
“Có mấy thủ vệ ẩn trong bóng tối, đánh ngất là được, đừng gây chuyện.” Hiên Dật thấp giọng dặn dò, Bặc Nguyên Di Sinh hừ lạnh gật đầu, hai người chia nhau hành động, mấy thủ vệ trong bóng tối lặng lẽ bị đánh ngất không còn ai, hai người vào trong đình viện, nhìn mấy món đồ trong phòng, cả hai cực kỳ cẩn thận, “Mọi thứ đều phải cẩn thận.” Hiên Dật lại lên tiếng, làm Bặc Nguyên Di Sinh bất mãn, “Cứ hở tý là nói thế, ngươi thấy phiền không?”
Hiên Dật giật nhẹ khoé miệng, “Lần này mà ngươi thất thủ thì không ai giúp ngươi dọn dẹp rắc rối đâu.”
Bặc Nguyên Di Sinh nhăn nhó, cuối cùng thấp giọng đáp, “Biết rồi, Vân Khải kia rốt cuộc đang ở đâu?”
“Đừng nên chia ra thì hơn, Nạp Khê Lam Y lắm kế, không chừng còn mai phục sẵn ở đây, dù sao Vân Khải cũng là một nhân vật cực kỳ quan trọng với Vân tiểu thư, Nạp Khê Lam Y vì muốn lấy lòng Vân tiểu thư chắc chắn phải tăng cường đề phòng hơn.”
“Chỉ là một nữ nhân thôi, còn thuộc một gia tộc đã xuống dốc, lại khiến Thiếu Chủ hai nhà hao tâm tổn trí vì nàng ta như thế, Hiên Dật, đầu ngươi hỏng rồi hả?”
Hiên Dật bật cười, đưa tay đẩy gọng kính, “Đừng có đi đo đạc suy nghĩ của ta, Di Sinh, với đầu óc của ngươi không hiểu đâu.”
“Hừ! Ta không thèm đoán đâu, vì một nữ nhân cơ bản không đáng giá. Thân là Thiếu Chủ Tứ Đại Gia Tộc sao lại đặt mình vào nữ nhi tình trường, chỉ có ngươi với tên Nạp Khê Lam Y mới rỗi hơi như thế.”
“Với tính cách của ngươi sẽ không hiểu được chỗ đặc biệt của Vân tiểu thư đâu, thừa dịp Vân tiểu thư chưa trở lại, chúng ta phải mau chóng hành động mới được.”
Hai người nhìn quanh quất, quyết định tìm từng phòng, cùng hành động để phòng lỡ có tình huống gì xảy ra người còn lại có thể đối ứng, hai người ngay sau đó bắt đầu tìm kiếm, nhưng căn phòng đầu tiên mà họ tiếp cận không phải là chỗ ở của Vân Khải mà lại là Cung Thiên Tình.
Vân Khải cảm giác mình đã ngủ một giấc rất lâu, lâu tới mức cơ thể của hắn đau nhức ê ẩm, rốt cuộc hắn ngủ vào lúc nào thế, chẳng phải hắn đang ở Vân gia nói chuyện với Cung Thiên Tình sao, nàng đang nói tới U nguyệt… là nam nhân từng có một phần linh hồn của hắn…
“Ưm!” Vân Khải thầm kêu, khẽ nhích cơ thể đã lâu không cử động khiến hắn có cảm giác như xương của mình bị gỉ sét rồi vậy, mỗi một cử động đều mang lại tiếng vang.
Đôi mắt đen đóng chặt rung lên vài lần cuối cùng cũng mở ra, nhìn gian phòng hoàn toàn xa lạ, Vân Khải cảm thấy có chút nhức đầu, cánh tay nâng lên một cách khó khăn, hắn vuốt vuốt đầu mình, hắn cảm thấy cứ như cơ thể này không phải là của mình vậy, “Đây là đâu?” Vân Khải ngồi một lát trên giường, quyết định để cơ thể thích ứng lại hoàn toàn rồi mới cử động, hắn nhìn cơ thể của mình, không có gì bất thường, lại khẽ nhíu mày, rốt cuộc mình bị gì?
“Phong nhi, muội đâu rồi?” Vân Khải thử kêu lên, lại phát hiện giọng của mình khản đặc, cau mày phất phất tay vài cái, cảm giác khó chịu vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, Vân Khải tung người nhảy xuống giường, trong lúc vẫn còn đang suy tư nơi này là đâu thì một tiếng hét vang lên, “Các ngươi là ai?”
Vân Phong sững sờ, đây là tiếng của Cung Thiên Tình. Nàng ấy cũng ở đây? Không kịp nghĩ nhiều, chân của Vân Khải lập tức phi ra ngoài, vừa ra ngoài hắn nhìn thấy hai nam nhân hoàn toàn xa hạ đang đứng trong đình viện, cạnh chân họ… chính là Cung Thiên Tình.
Vân Khải trợn to mắt, “Các ngươi là ai? Tính làm gì với nàng ấy?” Tiếng gầm vang ra từ trong cơ thể hắn, tiếng lớn tới mức khiến Vân Khải cũng phải giật mình. Bặc Nguyên Di Sinh vừa đánh Cung Thiên Tình ngất xuỷ ngẩng đầu lên, ánh mắt của Hiên Dật cũng quét tới. Hai người thấy một thanh niên tuấn tú đứng ở đằng xa, vóc người cao gầy, ngũ quan tương tự với Vân Phong, Hiên Dật cười khẽ, “Hắn chắc là Vân Khải.”
Bặc Nguyên Di Sinh nhíu mày, quét Vân Khải một dọc từ trên xuống dưới, “Hắn chính là Vân Khải? Rõ ràng chỉ là một người bình thường. Nạp Khê tộc rốt cuộc đang làm cái quái gì thế? Tốn công tốn sức thậm chí vận cả Minh Tưởng Trì chỉ vì một kẻ tầm thường thế này?”
Vân Khải không hiểu họ nói gì, nhìn Cung Thiên Tình đang nằm dưới đất, bàn tay siết chặt lại, “Mời các ngươi cút đi!”
Bặc Nguyên Di Sinh nghe thế nhíu mày, vẻ mặt tràn ngập không vui, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm sống trên đời hắn bị một kẻ tầm thường khiển trách, “Bản thiếu dùng đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi… ngươi lại dám nói như thế với bản thiếu?”
Vân Khải đen mặt. “Các ngươi là ai ta không muốn biết, nói lại lần nữa, cút!”
Ánh mắt Bặc Nguyên Di Sinh dấy lên lửa giận, Chiến Khí toả ra thành một ngọn lửa nhạt quanh thân, Hiên Dật thấy thế vội nói, “Nhị ca Vân tiểu thư, ngươi biết đây là đâu, chúng ta là ai không?”
Vân Phong nhíu mày, tối mặt, “Các ngươi là ai ta không có hứng thú.”
“Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, lại dám dùng giọng điệu đó với ta, để ta coi ngươi đặc biệt ở chỗ nào.” Bặc Nguyên Di Sinh tức giận lao lên, Chiến Khí tụ vào nấm đấm nhằm về phía ngực Vân Khải. Chỉ cần hạ xuống, tên nam nhân này sẽ bị hắn đánh bẹp dí.
Tròng kính của Hiên Dật loé lên, lặng lẽ lùi về sau nửa bước, chỗ đặc biệt của Vân Khải hẳn là cần phải kí©h thí©ɧ mới bộc lộ ra được, hành động của Bặc Nguyên Di Sinh cũng có khả năng là một kí©h thí©ɧ, nếu hắn đáng giá cho sự coi trọng của Nạp Khê tộc chắc chắn sẽ bộc lộ sức mạnh, nếu như không đáng giá, hắn sẽ không để Bặc Nguyên Di Sinh hạ sát chiêu, có điều sẽ khiến toàn bộ tâm lực của Nạp Khê tộc thành lãng phí.
Vân Khải chợt thấy hoa mắt, hắn nhìn thấy có một người đánh về phía hắn, nhưng động tác của người kia quá nhanh, nhưng trong mắt của Vân Khải vô thức lại chậm đi rất nhiều, chậm tới mức hắn có cả thời gian để quan sát ngọn lửa đang cháy trên tay của người kia, Vân Khải nheo mắt, đó là Chiến Khí? Chiến Khí cũng có thể cụ thể hoá ra ngoài như vậy được?
Bặc Nguyên Di Sinh thấy Vân Khải không hề né tránh, ánh mắt nhìn mình chằm chằm như phát ngốc thì cười lạnh, Chiến Khí thiêu đốt nên ngoài nắm đấm càng thêm mãnh liệt, cái tên gọi là Vân Khải kia chẳng qua cũng chỉ như thế.
“Ăn một quyền của ta đi!” Bặc Nguyên Di Sinh quát lên, trọng quyền đánh xuống ngực Vân Khải.
“Ầm!” Tiếng kêu trầm đυ.c vang lên, hai mắt Bặc Nguyên Di Sinh trợn to, con ngươi như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Hình ảnh như ngừng lại vào giờ khắc này, quả đấm có Chiến Khí bị Vân Khải tay không đỡ lấy, toàn bộ sức mạnh bị tan biến, Vân Khải trông chẳng tốn chút sức nào, chỉ giống như phất tay nhẹ một cái mà thôi.
“Sao… sao lại như vậy?” Bặc Nguyên Di Sinh nhìn quả đấm của mình bị đỡ lại một cách dễ dàng, không biết phải nói gì… Công kích của hắn bị hoá giải dễ dàng như thế? Đây… đây không phải là thật!
Vân Khải cũng hơi ngạc nhiên, hết nhìn tay của mình lại nhìn quả đấm phủ Chiến khí của đối thủ, tay còn lại nắm quyền, “Phừng phừng!” Một ngọn lửa Chiến Khí từ cơ thể bùng ra, tạo thành ngọn lửa cháy rực ở bên ngoài.
“Cái gì?” Bặc Nguyên Di Sinh thấy thế càng thêm kinh ngạc. Vân Khải lạnh lùng nhếch môi, “Lúc này, tới lượt ngươi thử quyền của ta.”
Chiến Khí hừng hực hung mãnh dị thường làm Bặc Nguyên Di Sinh sửng sốt. Chiến Khí của Vân khải thậm chí còn nồng đậm hơn cả hắn. Nói cách khác… thực lực của hắn cao hơn cả mình? Không… không thể nào!
Trong lúc Bặc Nguyên Di Sinh còn đang sững sờ, Vân Khải đã bắt đầu tấn công, một tay hắn nắm quyền, tay còn lại cong ngón tay giữ lại cổ tay của Bặc Nguyên Di Sinh. Bặc Nguyên Di Sinh kinh ngạc mất một lúc, trong lúc hắn còn đang chưa kịp định hình, cơ thể đã trời đất quay cuồng, ngay sau đó là cảm giác đau đớn khác thường truyền đến từ ngực.
“Vèo! Rầm!” Cơ thể Bặc Nguyên Di Sinh xoay tròn trên không rồi rơi thẳng xuống đất. ánh mắt Hiên Dật kinh ngạc nhìn mọi chuyện diễn ra, thật không ngờ người bị đánh ngã lại là Bặc Nguyên Di Sinh.
Bặc Nguyên Di sinh lập tức đứng phắt dậy, cơ thể hơi lảo đảo, ngực truyền tới sự đau đớn khiến hắn thở cũng cảm thấy cực nhọc, đôi mắt bất định nhìn Vân Khải, sau đó hắn hoàn toàn bối rối.
Không ngờ hắn lại bị văng đi như thế, còn bị đánh một quyền tới mức đứng không được vững.
“Chết tiệt.” Bặc Nguyên Di Sinh gầm nhẹ, Vân Khải lạnh lùng khiến hắn khó chịu một cách khó hiểu, lần đầu tiên hắn chật vật như thế, lần đầu tiên… bị người khác đánh ngã lăn ra đất như thế.
“Di Sinh, nguơi không phải là đối thủ của hắn đâu.” Hiên Dật kéo Bặc Nguyên Di Sinh lại, vẻ mặt của Bặc Nguyên Di Sinh cực kỳ phức tạp, muốn lên tiếng phản bác nhưng cuối cùng không nói được thành lời.
Hiên Dật nhìn Vân Khải, mắt kính loé lên một vệt sáng, “Cái chúng ta cần thử đã có kết quả, nên rời đi thôi.”
Toàn thân Bặc Nguyên Di Sinh căng cứng, đi? Hắn bị ném đi một cách chật vật như vậy mà cứ đi thế sao? Hiên Dật thấy vẻ mặt của hắn không chịu đi thì lạnh giọng, “Không đi? Chẳng lẽ còn muốn thua thảm hại hơn nữa?”
Bặc Nguyên Di Sinh cắn răng nhìn chằm chằm vào Vân Khải, “Vân Khải, ta nhớ tên của ngươi rồi. Ngươi đợi đấy. Lần sau gặp lại ta chắc chắn sẽ trả lại mối nhục ngày hôm nay.”
Hiên Dật bất đắc dĩ thở dài, hai người sau đó lập tức bỏ đi, Vân Khải nhìn bóng lưng của họ, hơi nhíu mày nhưng không tính đuổi theo mà vội vã tới đỡ lấy Cung Thiên Tình đang ngất xỉu gần đó, Vân Khải thận trọng nâng nàng dậy, phát hiện nàng chỉ ngất đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Ôm Cung Thiên Tình về lại phòng đã sắp xếp, Vân Khải ngồi một mình trong đình viện, hắn chắc chắn nơi này không phải là Vân gia, rốt cuộc là nơi nào? Hơn nữa cơ thể của hắn đã xảy ra chuyện gì? Trước khi hắn tỉnh lại cùng lắm chỉ là Chiến Sĩ cấp mấy mà thôi, bây giờ nhìn lại… sức mạnh của hắn như đã thay đổi hoàn toàn rồi vậy.
Bàn tay hơi giật giật, tâm niệm Vân Khải khởi động, ngọn lửa Chiến Khí mãnh liệt lần nữa tung ra bọc lấy quả đấm của hắn, cháy lên rừng rực. Vân Khải nhíu mày nhìn, năng lượng này… chính là tiêu chuẩn vốn có trong cơ thể hắn?
“Nhị ca, huynh tỉnh rồi!” Giọng nói mừng rỡ vang lên, Vân Khải ngẩng lên liền bắt gặp Vân Phong và Khúc Lam Y đã trở lại, Vân Phong vui mừng chạy tới, Vân Khải đứng lên, chậm rãi gật đầu, “Ừ, nhị ca không sao!”
Vẻ mặt Khúc Lam Y hơi nặng nề, nhìn cái hố sâu không cạn chút nào trong đình viện, nói, “Có người tới đây sao?”
“Nhị ca, huynh có sao không? Thủ vệ Lam Y bố trí có vấn đề nên chúng ta lập tức tới đây, có phải Bặc Nguyên Di Sinh và Hiên Dật lại tới không?” Vân Phong nhìn sang Khúc Lam Y, hắn gật đầu, “Đúng thế, bọn họ hứng thú như thế với Minh Tưởng Trì, hẳn sẽ có tâm tư với Vân Khải.”
Vân Khải cau mày, cắt đứt dòng thảo luận của Vân Phong và Khúc Lam Y, “Phong nhi, hình như ta đã bỏ qua rất nhiều chuyện thì phải? Đây là đâu? Mọi người nói hai người kia là ai?”
Vân Phong mỉm cười kể lại chuyện sau khi Vân Khải hôn mê, khi hắn biết được đây là Nạp Khê tộc thì giật mình, khi biết được hai người vừa đánh nhau với mình là tới từ hai đại gia tộc khác thì càng ngạc nhiên hơn.
“Chẳng trách.” Vân Khải lẩm bẩm, thực lực của hai người kia không hề tầm thường, thực lực của hắn cũng vì biến cố những ngày qua mà được kí©h thí©ɧ, vì thế mới có thể khiến người đối chiến với hắn bị ném văng ra ngoài?
“Trước đây ta còn lo lắng hai người kia sẽ làm gì đó bất lợi với huynh, bây giờ xem ra ta đã lo thừa rồi.” Khúc Lam Y cười khẽ, “Chắc hẳn huynh đã để cho người khác một bài học.”
Vân Khải hơi mím khoé môi, “Theo như ngươi nói, thực lực của hai người kia không thấp, có lẽ là do ta ngẫu nhiên mà thôi.”
Vân Phong lắc đầu cươi nói, “Không phải đâu, nhị ca giờ đâu còn như xưa nữa, chắc nhị ca cũng cảm nhận được dòng sức mạnh trong cơ thể mình.”
Vân Khải ngạc nhiên gật đầu, “Ta có thể cảm nhận được có dòng khí chạy quanh cơ thể của ta, khí mạch cũng thay đổi khác hơn trước đây rất nhiều, có điều bây giờ hình như ta chưa khống chế được tự nhiên dòng năng lượng đó.”
“Vẫn cần thời gian để làm quen, sức mạnh khổng lồ như thế muốn trong không thời gian vận một cách tự nhiên không hề dễ dàng chút nào.” Khúc Lam Y nói, “Còn nữa, Phong tiền bối đã nói huynh cần thời gian để điều dưỡng, cơ thể của huynh trong như không sao nhưng vẫn cần phải quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.”
Vân Phong gật đầu, “Lam Y nói rất đúng, mọi thứ đừng nên gấp, cứ từ từ là được.”
Vân Khải gật đầu, hắn biết mọi thứ không được vội vã, hắn cần thời gian để học cách khống chế được năng lượng trong cơ thể mình, chỉ có học cách thành thạo nắm giữ sức mạnh trong tay mới có thể giúp được cho Phong nhi. Vân Khải hít sâu một hơi, “Cung Thiên Tình sao thế? Nàng ấy ốm yếu như thế là vì ta sao?”
“Nhị ca thấy Thiên Tình rồi sao?”
Vân Khải ừ một tiếng, sắc mặt hơi ảo não, Vân Phong khẽ thở dài, “Nếu không phải nhờ Thiên Tình và Khúc Lam Y cùng duy trì cơ thể của nhị ca, mấy lần nhị ca gặp phải tình huống sinh tử đều là nhờ họ ổn định lại tình hình.”
“Cung Thiên Tình không thể so với ta được, thực lực của nàng ấy vốn không mạnh, sử dụng tử hoả quá nhiều khiến cơ thể suy nhược khác thường, huynh cũng thấy dáng vẻ của nàng ấy rồi đấy, có thể nói vì huynh mà nàng ấy như mất nửa cái mạng.” Khúc Lam Y nhìn Vân Khải, ánh mắt tràn đầy thâm ý, “Nếu ta là huynh, tuyệt sẽ không làm ngơ với cô gái đối xử như thế với mình đâu, huống hồ…” Nói tới đây Khúc Lam Y im bặt, ánh mắt Vân Khải rối bời, hắn biết mọi thứ cần có điểm dừng.
“Nếu không phải ta bắt Thiên Tình quay về, nàng ấy tuyệt đối sẽ không chịu rời khỏi nhị ca đâu.” Vân Phong tiếp lời, “Thiên Tình cho rằng nhị ca bị như vậy là lỗi của nàng ấy, theo ý của ta, nàng ấy không chỉ là vì đau lòng đâu, nàng ấy thực sự quan tâm tới nhị ca đấy.”
Vân Khải đột nhiên thở dài, “Vậy thì sao chứ, người nàng ấy thích là nam tử tên U Nguyệt, ta không phải U Nguyệt, ta là Vân Khải.”
Vân Phong còn muốn nói gì nhưng Khúc Lam Y đã giành trước, “U Nguyệt thì khác gì với Vân Khải? Trong cơ thể U Nguyệt có linh hồn của huynh, trong cơ thể huynh chắc chắn cũng còn sót lại tình của của huynh ấy, trước khi huynh sống lại, U Nguyệt là nhị ca của tiểu Phong Phong, trong mắt ta, hai người gần như là một.”
Vân Khải chìm vào suy tư, Khúc Lam Y nhỏ giọng cười, “Nam tử hán đại trượng phu, thừa nhận thích một người thì đừng có lề mề như thế.”
Mặt của Vân Khải đỏ bừng, môi giật giật nhưng không phản bác lại, Vân Phong cười khúc khích, xem ra chuyện nhị ca quả nhiên là do ông trời cố ý. Thấy Vân Khải vẫn cố chấp, Khúc Lam Y tối tăm mặt mày, “Trong vòng một tháng nay, ta có phái một người chăm sóc cho Cung Thiên Tình, hắn chăm sóc rất tốt, ta thấy chi bằng ghép hắn vs Thiên Tình thành một đôi, có vẻ cũng không tồi. Người của ta dường như cũng rất có ý với nàng ấy.”
Vân Khải tối mặt, lập tức ngẩng lên, “Không được!”
Khúc Lam Y nhíu mày, “Tại sao lại không? Huynh đâu là gì của nàng ấy? Có tư cách gì cản nàng ấy và người khác đến với nhau?”
Thấy Vân Khải vẫn không chịu nhả ra, Khúc Lam Y lập tức từng bước từng bước ép sát, “Ở lại Nạp Khê tộc cũng chẳng có gì là không được, ta nghĩ Cung Thiên Tình chắc không phản đối đâu, dù sao người nàng yêu là U Nguyệt cũng đã chẳng còn trên đời, đến với ai có sao đâu?”
Vân Khải càng nghe mặt càng đen, Khúc Lam Y nói tiếp, “Người ta phái chăm sóc cho nàng cũng tỏ thái độ không quan tâm trong lòng nàng có người khác hay không, ta thấy rèn sắt phải rèn ngay lúc còn nóng, bây giờ chuyện ở Nạp Khê tộc cũng đã giải quyết xong, mang tới một chuyện tốt cũng không tồi, còn Vân Khải huynh á hả, dựa vào thực lực của huynh muốn nữ nhân nào lại không có? Nàng nói xem đúng không tiểu Phong Phong?”
Vân Phong cười khan, Lam Y thật đúng là xấu bụng, còn không thấy mặt nhị ca mình sắp đen như đáy nồi rồi sao, vậy mà chàng ấy vẫn nói tiếp cho được, có điều nhị ca cũng cứng đầu thật, tới mức này vẫn không chịu nhả ra sao?
“Đúng thế, nhị ca, Thiên Tình cũng không còn nhỏ nữa, nàng cũng nên có một người bầu bạn, nếu nàng có thể yêu một người nữa thì tốt quá.”
“Ừ, ta thấy là cứ như thế đi.” Khúc Lam Y gật đầu cái rụp, xoay người đi ra ngoài, “Ta đi nói với lão đầu, bàn luôn thời gian hôn sự.”
“Đừng lại.” Vân Khải gào lên, mặt đen tới mức không thể đen hơn, “Nàng có muốn gả cũng phải gả cho ta!”
“Hả? Tại sao lại phải gả cho huynh?” Khúc Lam Y nhướng mày, mặt Vân Khải lập tức đỏ bừng. “Bởi vì… bởi vì ta quan tâm tới nàng ấy… Mặc dù ta không rõ cảm giác này là sao, nhưng ta sẽ không dâng nàng cho người khác đâu.”
Khúc Lam Y ồ lên một tiếng, Vân Phong bật cười, “Thiên Tình, ngươi nghe rõ chưa? Nhị ca ta nói rồi đấy nhé, ngươi chỉ có thể gả cho huynh ấy thôi.”
Đầu Vân Khải vang lên ầm ầm. Lập tức quay ngoắt đầu lại, bắt gặp Cung Thiên Tình vốn nằm trên giường không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang đỏ bừng mặt đứng ở cửa. Toàn thân Vân khải nhanh chóng cứng đờ, ánh mắt hai người chạm vào nhau vài giây, vẻ mặt ai nấy lúng túng, mặt hai người lại không tự chủ đỏ hơn nữa.
“Tiểu Phong Phong, đi thôi.” Khúc Lam Y cười khúc khích, Vân Phong cũng thầm cười, thoáng nhìn hai người đang đỏ lựng mặt ở kia, lại bật cười đi cùng với Khúc Lam Y, trong viện chỉ còn lại hai người Thiên Tình và Vân Khải, cả hai đỏ mặt không biết phải mở miệng như thế nào, cứ đờ ra ở đó, tay chân cũng không biết đặt đâu.
Vân Khải thoát khỏi trạng thái hoá đá trước thiên, hắn nhíu mày suy nghĩ, sau đó hít một hơi thật sâu tiến về phía Cung Thiên Tình. Cung Thiên Tình chợt thấy có một bóng người tiến về phía mình, nhịp tim không khỏi tăng lên, khẽ dịch người lại ra sau một bước, Vân Khải duỗi tay nắm lấy vai nàng, cảm nhận được sự gầy gò dưới bàn tay mình, hắn không khỏi nhíu mày, “Muội cũng làm loạn thật đấy, dù ta có ra sao muội cũng không thể không chú ý tới bản thân như thế.” (Mavis: Boong, đổi xưng hô nèo!)
Cung Thiên Tình như muốn nín thở vội vàng lắc đầu, “Muội sẽ không để huynh có chuyện gì.”
Ánh mắt Vân Khải sâu thẳm, ngũ quan tuấn dật như ánh mặt trời lúc này lại toát ra sự cuốn hút khác, ánh mắt như có thể hút hồn người vào đó, Cung Thiên Tình chỉ liếc mắt lại không thể dời mắt đi, trái tim nhảy lên mãnh liệt.
“Lời ta nói hồi nãy muội nghe rõ chứ?”
Mặt Cung Thiên Tình nóng ran, màu đỏ vừa rút đi lập tức đậm hơn nhiều, ánh mắt thoáng bối rối không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Lòng bàn tay Vân khải toát mồ hôi, hắn nhìn thẳng vào cô gái đang thẹn thùng trước mặt, thấp giọng nói, “Ta với muội… có cảm giác rất phức tạp, như tiểu tử kia nói, có lẽ U Nguyệt đã sớm hoà làm một với ta, tình của của hắn hơn nửa đã thấm vào cơ thể của ta, muội là cô gái mà hắn thích, vì thế ta cũng sẽ không kiềm chế được mà để ý tới muội.” Cung Thiên Tình từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẳm nhìn hắn, “Có điều bỏ đi tình cảm của U Nguyệt, cá nhân ta mà nói cũng rất khó không thể bị nàng hấp dẫn, cô gái ngốc ngếch.”
Mắt Cung Thiên Tình nóng lên, trái tim nhói nhói, nước mắt lưng tròng, Vân Khải khẽ thở dài, “Cô gái ngốc, kể cả phần của U Nguyệt, ta sẽ chấp nhận hết, đối xử với muội thật tốt.”
Không có lời ngon tiếng ngọt vào, Vân Khải chính là một người thẳng thắn như thế, Cung Thiên Tình đột nhiên oà khóc, tình cảm trong lòng cuối cùng cũng có thể thổ lộ, cuối cùng nàng cũng không cần phải kiềm nén nữa, bao nhiêu uất wscn chua xót, cảm động, đủ loại cảm xúc phức tạp xen lẫn nhau khiến nàng oà khóc không ngừng.
Vân Khải hơi bối rối, hắn không biết lại khiến nàng khổ sở như thế, hắn cũng không biết dỗ nữ nhi, cuối cùng không biết làm cách nào đành ôm nàng vào lòng, Cung Thiên Tình dang tay ra ôm lấy Vân Khải, tiếng khóc dần nhỏ đi, Vân Khải giật khoé miệng, nữ nhân… ôi, hắn vẫn không hiểu được.
Để Vân Khải và Cung Thiên Tình ở riêng tư với nhau, ánh mắt Vân Phong tràn ngập nụ cười, chuyện nhị ca coi như đã giải quyết xong không còn gì phải lo lắng, chỉ cần nhị ca học được cách nắm giữ sức mạnh trong tay là được rồi.
“Cung Thiên Tình sắp thành nhị tẩu của nàng rồi, xem ra nàng rất vui.” Khúc Lam Y quấn một lọn tóc của Vân Phong quanh đầu ngón tay của mình, lúc này hai người đang lẩn trong một cành cây cao, ánh trăng ban đêm thật đẹp, lâu rồi không được yên bình ngồi cùng nhau thế này.
Vân Phong gật đầu, dựa người vào lòng Khúc Lam Y, “Tình cảm giữa Thiên Tình và U Nguyệt vốn khắc khổ, U Nguyệt chính là nhị ca, nhị ca cũng là U Nguyệt, Thiên Tình nên có được hạnh phúc. Huống hồ người nhị ca thích cũng là Thiên Tình, chỉ tại huynh ấy không chịu nhận thôi.”
Khúc Lam Y cười, “Nhìn tình cảm của người khác lại thấy nàng thật đúng là mắt kém, nếu lúc trước không phải ta quấn chặt lấy nàng, nàng khó mà thông não với ta lắm.”
Vân Phong bật cười, lúc ở Học Viện Ma Tang, Khúc Lam Y giả gái suốt ngày dán lên người nàng, lúc đầu nàng còn chấp nhận, tới khi phát hiện hắn là nam nhân, Lam Y thực sự khiến nàng cảm nhận đợc hắn rất cố gắng.
“Đại ca, nhị ca đã có đối tượng, hôn sự chúng ta lại đợi tới mòn con mắt, thật đúng là không công bằng.” Khúc Lam Y vòng tay ôm lấy Vân Phong, giọng điệu hờn dỗi, Vân Phong nghiêng đầu sang chỗ khác, “Lam Y, xin lỗi, ta…”
Lam Y cười nói, “Đùa thôi, ta hiểu nàng mà, ta biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, ta có thể chờ.”
Lòng Vân Phong cảm thấy hơi đau, một người đan ông chịu làm bạn ở bên nàng mấy mươi năm, vì nàng bỏ ra mọi thứ, mọi chuyện đều lấy nàng làm trung tâm, tự do ủng hộ và chờ đợi nàng, Lam Y như thế… có phải nàng hơi khi dễ hắn không?
“Được rồi, vi phu chỉ hờn dỗi vu vơ thôi, dù bây giờ nàng có muốn thành thân vi phu cũng không đồng ý đâu.” Khúc Lam Y nói, “Có quá nhiều chuyện vẫn chưa định được, cũng không phải là chúng ta không thể làm chuyện của người khác, mà vì ta là Nạp Khê Lam Y, nàng là Vân Phong.”
Trái tim khẽ động, Vân Phong cảm thấy cuộc đời mình có hắn làm bạn, mình chắc chắn không hối tiếc.
“Hiên gia và Bặc Nguyên gia vẫn còn đang do dự, Ngọc Liên gia nhập Huyết Hồn chắc chắn sẽ quay lưng với Nạp Khê tộc, Nạp Khê tộc không thể không phòng bị, có lẽ còn có thể hơi yếu thế một chút.” Sắc mặt Khúc Lam Y nghiêm túc, Vân Phong im lặng một thoáng rồi nói, “Nói như vậy… liên hiệp với Hiên gia và Bặc Nguyên gia là thượng sách?”
Khúc Lam Y nhỏ giọng thở dài, “Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thực sự là thế, Ngọc Liên gia nhập Huyết Hồn chính lão đầu cũng không ngờ tới, nhớ ngày đó Ngọc Liên là thiếu niên kiệt xuất nhất Nạp Khê tộc, có rất nhiều thứ về Nạp Khê tộc mà nàng ta biết.”
“Dù cho ta có đưa Huyễn Thú ra, hai tộc kia cũng chưa chắc gật đầu.” Vân Phong lẩm bẩm, Khúc Lam Y cười lạnh, “Không những không gật đầu, bọn chúng rất có thể sẽ động tâm tư tham lam với nàng.”
Vân Phong nhíu mày, Tứ Đại Gia Tộc tồn tại tới ngày nay, có một số thứ rõ ràng đã biến chất.
“Tứ Đại Gia Tộc sống tới ngày hôm nay, lực huyết mạch không ngừng trượt dài, đã qua thời kỳ hưng thịnh, nếu như có thể có cách đẩy lực huyết mạch tới mức cao nhất, bọn chúng chắc chắn sẽ nổi lòng tham, Minh Tưởng Trì là như thế.”
“Suy cho cùng cũng là vì tham vọng của bản thân.”
Khúc Lam Y gật đầu, nở nụ cười sâu xa, “Hai nhà kia sẽ nhanh chóng nếm được vị của Huyết Hồn thôi.”
“Tại sao lại nói thế?” Vân Phong nghi hoặc, ánh mắt Khúc Lam Y tối đi, “Gần đây lão đầu biết được một tin, Huyết Hồn bắt đầu thu thập mảnh bản đồ, xem ra bắt đầu có động thái lớn rồi, dù là Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa, Huyết Hồn cũng có khả năng sẽ xuống tay.”
“Bọn chúng đã mạnh tới mức này?” Vân Phong ngạc nhiên, Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, “Cho nên, bước chân của chúng ta cũng phải nhanh lên.”