Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhϊếp Mặc
___________________
Chương 12: Sức mạnh
Chuyện cắt dây điện này ngày hôm sau Mộ Nam mới biết được từ trong nhóm, để tạo điều kiện để người bên quản lý chung cư dễ dàng thống kê được thông tin người dân và phân chia sản phẩm cần mua theo nhóm, cho nên những người trong nhóm chung cư đều được yêu cầu đổi tên thành biển số nhà, buổi chiều Mộ Nam có nướng một bánh gato nhỏ, đang lúc chờ thì có lấy điện thoại ra kiểm tra một chút, thấy nhóm có một người để tên là số 2 tầng 15 dùng giọng điệu khen ngợi nhắn: "Quá thông minh, cái loại bị nhiễm bệnh thì nên cắt điện nhà bọn nó để bọn nó tự giác dọn ra ngoài mà ở, tránh lây nhiễm cho nhiều người khác, một like cho mấy người cắt dây điện nhà bọn nó!"
22-09 meo meo mummy: "Chuyện này có hơi thất đức á, dù sao người ta cũng biết điều mà ở trong nhà cũng đâu có chạy khắp nơi đâu, cứ thấy hơi quá rồi."
15-02: "Bạn ở lầu trên nói chuyện không đau eo à, không thì bạn xuống tầng 15 ở đi, nếu thực sự không ra ngoài suốt thì họ ăn gì, còn không phải là theo chúng tôi xuống lầu lấy à, mỗi ngày còn ra ngoài vứt rác nữa, đi ngang qua cũng đầy virus trong không khí rồi, bạn không sợ thì bạn ở đi!"
08-07 Cẩu Tân Đồng: "Được rồi, người cũng đi rồi, bớt tranh cãi dùm đi. Mặc dù vì lợi ích của nhiều người nhưng nhà người ta đúng thật rất đáng thương, con nhỏ bị bệnh cha mẹ cũng đâu muốn, mọi người thông cảm tí đi."
Bên dưới cũng có nhiều người lên tiếng, ai cũng nói thà nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người đi rồi thì thôi, người nào người nấy đều làm như mình hiểu biết và rộng lượng hơn, như thể mấy người lúc trước buông lời rủa xả không phải bọn họ vậy.
Thấy Tần Hoài xách xẻng trở về Mộ Nam liền kể lại chuyện của đôi vợ chồng trẻ kia, cuối cùng nói ra suy đoán của mình: "Em cảm thấy người cắt dây điện của nhà họ chưa chắc là người ở phòng 2 này, mấy lời kia cứ làm em có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, nếu thật sự là người đó cắt, vậy người này cũng quá ác rồi."
Tần Hoài nói: "Nếu như chủ nhân ở phòng số 2 tầng 15 không đổi thì chắc em cũng biết nhà bọn họ đấy."
Thời cấp 3 Mộ Nam ở trong ký túc xá trường, đại học năm nhất cũng sống trong ký túc xá, sau này vì cân yên tĩnh để vẽ tranh làm việc cộng thêm khoảng cách từ nhà đến đại học cũng không xa, nếu không kẹt xe thì cũng chỉ mất nửa tiếng là tới nơi, nên cậu quyết định chuyển về đây. Nhưng muốn đi học thì phải đi sớm về trễ, lúc nghỉ ngơi thì đóng kín cửa không ra ngoài, cho nên dù cậu vẫn luôn ở đây cậu cũng không biết nhiều về người ở tầng trên tầng dưới, nhiều nhất cũng coi là quen nhưng cậu không biết tên mà thôi.
Nghe Tần Hoài nói vậy Mộ Nam có chút tò mò hỏi: "Em biết, ai vậy anh?"
Tần Hoài nói: "Bạn hồi Tiểu học của em, họ Đặng, hình như tên là Đặng cái gì Xuyên ấy. Hồi em học lớp Ba em còn bị mời phụ huynh lên cũng vì tên đó, em không nhớ sao?"
Mộ Nam lắc đầu, cậu thuộc loại học sinh hay bị mời phụ huynh nên đương nhiên cậu không nhớ lý do năm lớp Ba sao mình lại bị mời phụ huynh rồi.
Tần Hoài mỉm cười: "Lần đó em nhận được hai viên kẹo Bạch Vi vị sữa chua, em ăn một viên, còn một viên thì giữ lại cho anh ăn, em để trong hộc bàn, kết quả học xong tiết thể dục vào lớp lại không thấy đâu nữa, nước uống trong hộc bàn còn bị người ta uống một hớp. Có người nói với em là tên họ Đặng kia đã lén ăn mất, tính em lại nóng nảy y chang chú Mộ cũng không nhịn được, trực tiếp đổ cả chai nước vào cặp đi học của người ta, sau đó bị mời phụ huynh lên làm việc."
Tần Hoài vừa nói xong Mộ Nam mới nhớ tới lúc học Tiểu học kẹo Bạch Vi rất nổi tiếng, nó bắt nguồn từ một chi tiết trong một bộ phim phép thuật, trong một cái hộp có rất nhiều loại kẹo có vị lạ, mà ngon nhất chính là vị sữa chua, nếu ai ăn được kẹo vị sữa chua chẳng khác nào trúng giải may mắn, nếu tặng kẹo sữa chua cho người khác cũng giống với việc tặng vận may này cho người khác, cho nên khi kẹo sữa chua của cậu bị trộm có nghĩa là may mắn cậu để dành cho Tần Hoài đã bị người khác trộm mất, khó trách lúc đó cậu lại tức như vậy. Cậu còn nhớ lần đó cậu đã khóc rất thảm thiết, kết quả là Tần Hoài xém tí nữa đã vét sách bé heo của anh để mua một đống kẹo Bạch Vi, chọn tất cả kẹo có vị sữa chua đem cho cậu rồi dỗ dành, lúc đó cậu rất hạnh phúc, cuộc sống hằng ngày của học sinh Tiểu học cứ tẻ nhạt ấu trĩ như vậy đấy.
Nhớ đến đây Mộ Nam bĩu môi: "Lúc nhỏ nó ăn trộm kẹo của người ta, đến lớn rồi cắt dây điện nhà người khác cũng không phải không thể."
Tần Hoài đem mấy trái ớt đã chín đỏ bỏ vào bếp, rồi lấy một miếng thịt heo tuyết trong tủ lạnh ra, khi còn bé Mộ Nam đã kén ăn, không ăn thịt quá nhiều mỡ, thịt toàn nạc cũng không ăn nốt, chỉ thích ăn loại thịt nạc mỡ cân bằng với nhau, đặc biệt rất thích ăn thịt băm xào ớt xanh, thịt thì vẫn dùng loại thịt giống như trước. Mặc dù bây giờ Mộ Nam có vẻ ít kén chọn đồ ăn hơn khi bé thì Tần Hoài vẫn theo thói quen làm những món ăn Mộ Nam thích.
Nghe Mộ Nam chỉ trích bàn cùng lớp hồi Tiểu học, Tần Hoài vừa nấu ăn vừa nói: "Thật ra sống bên ngoài cũng tốt, khách sạn ở cửa chung cư không phải được xếp vào loại khách sạn dùng để cách ly sao? Nếu sau này tình hình trở nên tồi tệ thì cũng đảm bảo không có ai làm điều gì cực đoan khi cảm xúc không kiểm soát nổi, ít nhất giờ đây họ không phải hứng chịu sự tấn công ác ý từ người khác nữa."
Mộ Nam dựa vào cửa phòng bếp nhìn Tần Hoài đang xẻ thịt: "Nếu như người bị đối xử như thế là chúng ta, thì anh sẽ làm gì?"
Tần Hoài quay đầu nhìn cậu cười: "Vậy trước tiên anh sẽ tuồn tin anh không dễ chọc ra ngoài, ngay lần công kích thứ nhất anh sẽ lập tức đáp trả. Có câu nói "chân trần không sợ đi giày", những thứ như phản kháng hay bài xích đều dựa vào bệnh dịch, nói thật, là bọn họ sợ anh chứ không phải anh nên sợ họ, tốt nhất là không ai gây chuyện với anh, nếu không thì phải gánh chịu hậu quả."
Tần Hoài nói xong, tiếp tục nói: "Đôi khi, mù quáng lùi về sau và nhường nhịn không thể gió yên biển lặng, bất kể là ở thời bình hay thời loạn sau này, làm kẻ mạnh không dễ chọc ít nhất sẽ không bị người ta xem mình như quả hồng mềm rồi bắt nạt."
Tần Hoài thấy Mộ Nam nghiêm túc nghe, cười nói: "Mà chuyện như vậy cứ giao cho anh là được rồi."
Trong nháy mắt Mộ Nam hiểu rõ ý của Tần Hoài, vì vậy khẽ hừ một tiếng quay về phòng khách, cầm điện thoại màn hình đen lên mở app chụp ảnh, nhìn mình rồi lấy tay nhéo má kéo ra, lớn lên không đủ cao lớn hung dữ sau này có lẽ sẽ chịu thiệt, nếu kiếp trước mình hung dữ hơn tí thì có lẽ đã không bị bao vây cướp bóc như kẻ yếu đuối như vậy.
Nhưng sự bài xích trong khu chung cư không chỉ dừng lại chỉ vì vợ chồng nhà Lê rời đi, bọn họ chỉ mới là sự mở đầu, thậm chí vì mở màn quá suôn sẻ nên những người không có chỗ nào để phát tiết ấm ức và tức giận với đời như tìm được chỗ xả qua những việc này.
Loại chung cư lâu năm của bọn họ đa số đều là những người đã ở đó hơn chục năm, thậm chí hàng chục năm, dù có một số là người ngoài thuê lại nhưng ở một nơi có rất nhiều mẹ chồng nhà này quen mẹ chồng nhà kia thì toàn chung cư không có cái gì gọi là bí mật được cả, nhà ai từng bị bệnh, nhà ai từng được tiêm thuốc ở trung tâm y tế nhưng chưa đi bệnh viện hay nhà ai đã khỏi bệnh mới từ bệnh viện về, dù thông tin không chi tiết và chính xác như bên quản lý chung cư nhưng vẫn có thể biết đại khái.
Gia đình thứ hai bị nhắm đến là một cặp vợ chồng trung niên họ Chúc, không rõ tên cụ thể của họ vì mọi người luôn gọi họ là ông Chúc và bà Chúc nên tên của họ cũng dần bị lãng quên. Nhà ông Chúc là chủ của một thương nghiệp nhỏ, đã ở đây cũng hơn hai mươi năm, lúc còn trẻ ông có mở một cửa tiệm làm ăn, sau khi nuôi hai đứa con lớn rồi có gia đình riêng đã cho thuê lại cửa hàng của mình. Có tiền lương hưu và tiền cho thuê, mỗi ngày đánh bài một chút, đi nhảy quảng trường, mỗi ngày đều trải qua rất thoải mái.
Bởi vì đều đặn hàng tháng ông Chúc đều đến cửa hàng để thu tiền thuê sẵn tiện xem xét tình hình trong cửa hàng của mình, những năm này mặc gió mặc mưa vẫn luôn như vậy, nên thời điểm cơn mưa rào kia đến, ông Chúc vẫn đến thu tiền thuê và kiểm tra tình hình. Kết quả là ngày hôm sau ông có triệu chứng cảm mạo, mà ban đầu vẫn còn tốt nên gắng chịu đựng, đến khi hô hấp có chút khó khăn ông mới cùng vợ mình đến bệnh viện, cuối cùng cả hai vợ chồng đều phải ở bệnh viện không về được.
Triệu chứng của vợ ông Chúc nhẹ hơn chút nên xuất viện sớm hơn, không lâu sau ông Chúc cũng xuất viện, mà thời điểm ông Chúc xuất viện sương mù đã đầy trời, dịch bệnh sưng phổi đã bùng phát toàn cầu, mọi người đều ru rú trong nhà không thể ra ngoài. Lúc đó có một số hàng xóm thân thiết với nhà ông Chúc có nhắc đến nhà ông Chúc, nói bọn họ số may đi bệnh viện sớm, nếu đến bệnh viện trễ hơn chút nữa thì đã không chen được, đợi đến khi ông Chúc hô hấp khó khăn vậy thì chỉ có thể chờ chết thôi.
Nhưng mà khi đó là may mắn, bây giờ nhìn trận bùng phát thứ hai này, thật sự đáp lại lời kia một câu "Diêm vương muốn ngươi chết canh ba sẽ không để ngươi sống đến canh năm", không có cách nào chạy thoát khỏi số phận này đâu.
Khi trong nhóm có người lộ tin nhà ông Chúc bị bệnh thì chuyện quá khứ của nhà hai vợ chồng họ Lý lặp lại lần nữa, có người tỏ thái độ cứng rắn yêu cầu ông Chúc và gia đình nên ở một khách sạn nào đó bên ngoài đi, còn dùng giọng điệu tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi, nói khách sạn là điểm cách ly, có nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp túc trực, nếu ông ở đó thì còn an toàn hơn ở nhà nữa.
Có người còn chơi bài tình cảm, nói mọi người đều là hàng xóm cũ mấy chục năm để bọn họ suy nghĩ cho mọi người một chút.
Những âm thanh này còn xen lẫn một ít lời lẽ thô tục, gay gắt, mang theo thái độ cứng rắn, giống như nếu bọn họ không rời đi thì tất cả mọi người đều bị bọn họ hại chết vậy.
Nhưng vợ chồng ông Chúc không phải đôi vợ chồng trẻ đó, ông Chúc trực tiếp lấy một cuốn sổ nhỏ ghi lại tất cả số nhà của mấy người có lời lẽ ác độc và thái độ cứng rắn yêu cầu họ rời đi, đồng thời gửi một bức ảnh trong nhóm: "Mấy người có thể mắng mỏ tôi nhưng dù sao bọn tôi đều sắp chết, nếu mấy người mắng tôi làm tôi không vui thì tôi sẽ kéo các người cùng chết, cả mấy người cắt dây điện nữa. Nếu có bản lĩnh thì mấy người có thể đến cắt dây điện nhà tôi, nhưng mà nhà tôi cúp điện thì các người đừng hòng một ai được dễ chịu!"
"Còn mấy cái tin nhắn công kích kia, thật lòng mà nói, tôi khuyên các người tốt nhất nên yên lặng cho tôi, lúc ông đây lăn lộn bên ngoài các người còn đang ở nhà uống sữa đấy!"
Ông Chúc liên tiếp phản công lại còn chưa đủ, còn quay video, trong video ông Chu quét điện thoại một lượt rồi dừng lại trước cửa nhà của người đang hò reo vui mừng nhất, thậm chí còn ác ý nguyền rủa gia đình ông, ông đứng trước cửa không nói một lời mà đá vào cửa nhà đối phương mấy cái: "Ai dám nhắc đến nhà tôi trong nhóm lần nữa tôi sẽ đến nhà người đó điểm danh mỗi ngày, muốn coi thử cửa nhà mình có chắc chắn không thì cứ gây chuyện đi!"
Vì vậy mới nói, kẻ ác sợ kẻ bạo lực, kẻ bạo lực sợ mất mạng, sau chuỗi hành động lặp đi lặp lại của ông Chúc cuối cùng toàn chung cư đều im lặng như gà, không ai dám lộ đầu hé răng nữa.
Mộ Nam nhìn thế trận đảo ngược này, cảm thán: "Làm người vẫn nên kiêu ngạo hơn một chút." Nhưng sau khi cảm thán cậu không khỏi có chút thương cảm, cậu biết ông Chúc, lúc đi thang máy thỉnh thoảng có gặp nhau, cậu còn gọi ông một tiếng chú Chúc, trước đây khi ba cậu còn sống bọn họ thường chơi đánh bài với nhau, khi còn nhỏ cậu cũng ăn không ít đồ ăn vặt do chú Chúc mua. Chỉ là bây giờ ba cậu đã mất, cậu cũng đã trưởng thành, quan hệ dần trở nên xa lạ đến mức chỉ còn lại vài cái gật đầu và lời chào hỏi.
Một đời trước ai cũng không nghĩ tới cuộc khủng hoảng này sẽ kéo theo một thảm họa còn nghiêm trọng hơn, mọi người đều nghĩ rằng đất nước sẽ khôi phục và thảm họa sẽ qua đi nên những gì họ thấy được cũng chỉ có tương lai mà không phải hiện tại. Khi đó Mộ Nam cũng giống thế, bởi vì một thân một mình không người thân hay bạn bè thân thiết, cậu không có gì phải lo lắng, ngoại trừ lo lắng cho Tần Hoài lúc đó đang ở đâu, cậu không còn gì có thể mong nhớ, nên không để ý mấy chuyện của những người xung quanh. Lần này lại một lần nữa phải đối mặt với sự sống chết, tự nhiên cảm nhận cũng sẽ khác.
Lúc này nhà ông Chu không hề đau buồn vì bị hàng xóm cũ chống cự, tẩy chay, cũng không bị mấy lời tấn công ác ý chọc cho tức giận, ông đáp trả bằng một đòn phản công lớn như vậy cũng chỉ hy vọng được yên tĩnh, ông không biết mình có giống những người tái phát lần thứ hai không thoát khỏi cái chết hay không, nhưng khi thật sự đến thời điểm này, cảm xúc lớn nhất của ông không phải sợ hãi, mà là mờ mịt.
Nhìn vợ mình cứ chút chút lại sắp xếp đồ trong nhà, tỉ mỉ viết hết mật khẩu của sổ tiết kiệm và thẻ xuống giấy, còn quay video cho con trai con gái nói cho bọn nó biết trong nhà chỗ nào có vật đáng tiền, sổ tiết kiệm trong thẻ còn bao nhiêu tiền, thẻ nào là thẻ hiện hành, thẻ nào là thẻ có thời hạn, một số giấy chứng nhận bất động sản và trang sức bằng vàng, các phân loại những thứ đó như thế nào, quay video xong thì tự nghiêm túc coi lại một lần, sợ có chỗ nào giải thích không kỹ thì quay lại rồi lưu, đợi đến khi bọn họ không chịu được nữa sẽ đưa lại cho bọn nhỏ trong nhà.
Vừa nhìn video vừa lau nước mắt cho bạn già, ông Chúc muốn cười nhưng lại có chút không cười nổi, chỉ là ngồi bên cạnh bà, như đang tán gẫu nói: "Bà sợ à?"
Vừa hỏi bạn già của ông càng khóc dữ hơn, khóc một hồi lâu mới nức nở nói: "Tôi nào sợ, tôi chỉ là, chỉ là không nỡ, mấy đứa cháu vây quanh tôi mới biết gọi tôi là bà nội thôi, tôi, tôi còn chưa kịp thấy bọn nó lớn lên nữa, không nỡ, thật sự không nỡ mà."
Ông Chúc cũng đỏ vành mắt, đúng vậy, cái chết thật ra cũng không đáng sợ, đã sống đến tuổi này rồi thì không có gì phải sợ nữa, chỉ là không nỡ, không nỡ xa con cháu, chỉ muốn tiếp tục ở bên bọn nó nhiều thêm chút nữa, lâu thêm chút nữa.