Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhϊếp Mặc
_____________
Chương 11: Bức ép
Bắt đầu vào buổi tối, tin tức nổ ra trên mạng, không ít người trước đây từng bị bệnh nhưng may mắn được chữa khỏi lại tái phát, còn tái phát rất dữ dội, một trong số đó có một ông lão 70 tuổi. Sáng sớm, gia đình ông phát hiện ông lão bị sốt và ho khan, nhưng họ cũng không nghĩ đến phương hướng này, tuy trước đó ông từng mắc bệnh nhưng may mắn được chữa khỏi, sau khi khỏi bệnh thì họ gần như chưa từng cho ông ra ngoài. Cho nên lần sinh bệnh này bọn họ còn tưởng ông bị cảm thường mà thôi, kết quả đến ban đêm, thấy mình không sống nổi nữa, cuối cùng mười hai giờ đêm hôm đó ông lão đã ra đi.
Đây cũng không phải trường hợp đặc biệt, liên tiếp hai ba ngày sau khi hồi phục lại có người bị tái phát, đồng thời các loại tin tức đều như được thế mà ngày càng tăng, tin đồn xen thật lẫn giả cũng ngày càng nhiều. Những người lúc trước tưởng như đã khỏi giống như đã bị Tử Thần đánh dấu làm sao cũng không chạy thoát khỏi cái chết, dưới áp lực càng lúc càng lớn, có người thậm chí còn chưa tái phát đã tuyệt vọng nhảy lầu.
Ở khu chung cư của Mộ Nam cũng có một người nhảy lầu, là một người đàn ông trung niên, nghe nói không vợ không con, trước kia nhiễm bệnh cũng khá sớm, tình huống ở bệnh viện lúc đó cũng không nghiêm trọng như bây giờ cho nên được trị liệu sớm, sau khi khỏi bệnh thì trở về nhà, kết quả triệu chứng lại tái diễn, dù không tái phát nhưng anh ta đã tuyệt vọng đến không thể nghĩ gì được nữa.
Mộ Nam không có ấn tượng gì về chuyện này, có khả năng là đời trước cũng đã xảy ra nhưng cậu không chú ý, mặc dù bọn họ đều ở cùng một khu nhưng các tòa nhà đều có cách nhau một khoảng, bây giờ lại không thể ra cửa, chỉ có thể biết được chút tin tức qua nhóm chat của cả khu và điện thoại di động, mà một khi tắt máy thì tin tức cũng bị đóng theo.
Ngược lại Tần Hoài lại biết người nhảy lầu này, Mộ Nam có hơi kinh ngạc: "Anh biết? Là hàng xóm cũ hay sao ạ? Em không có ấn tượng gì hết."
Tần Hoài nói: "Lúc đó em còn nhỏ tất nhiên không nhớ là đúng rồi, tinh thần người này có chút khác thường nên cả đời mới không lập gia đình, trước đây còn đánh nhau với chú Mộ nữa."
Lần này Mộ Nam càng kinh ngạc hơn: "A? Với ba em? Vậy lúc đó ai đánh thắng vậy ạ?"
Tần Hoài cười cười: "Đương nhiên là chú Mộ thắng rồi, anh nhớ lúc đó chú Mộ đang đánh bài dưới lầu, vừa lúc anh mới tan học về có đi ngang qua nên chú Mộ gọi anh lại nói cô đang tăng ca, sau đó đưa anh 100 tệ kêu anh chờ em tan học rồi dẫn em đi ăn KFC, anh vừa nhận tiền chuẩn bị đi thì người đàn ông đó đã lao tới tông vào anh, chú Mộ liếc nhìn người đàn ông đó rồi nói: "Đi cẩn thận vào, nhìn đường đi." Kết quả người kia lại đi vòng qua sau trực tiếp lật bàn của chú Mộ luôn."
Bên ngoài khu chung cư của bọn họ có một quán KFC, Mộ Nam nhớ khi còn bé Tần Hoài có thỉnh thoảng dẫn cậu đi ăn, hôm đó tình cờ cũng là ngày mẹ cậu tăng ca, mỗi khi mẹ cậu tăng ca là lại ba cậu lười nấu ăn, vì vậy cứ để Tần Hoài dẫn cậu đi ăn KFC, sau đó gọi vài món ăn và uống chút rượu với mấy người bạn đánh bài với ba, đặc biệt là vào mùa hè bố cậu sẽ mang một nồi tôm về, cậu và Tần Hoài hai người mặc áo ba lỗ ngồi trong phòng khách, vừa xem hoạt hình vừa lột tôm ăn.
Giờ Tần Hoài vừa nhắc tới những chuyện này Mộ Nam có cảm giác như mình quay về quá khứ, phảng phất như một giây tiếp theo ba cậu sẽ đi ra từ trong thang máy sau đó đạp xuống sàn hai lần, dùng tiếng bước chân để đèn cảm ứng ở hàng lang bật lên, rồi ba mở cửa nhà ra mỉm cười nhìn bọn cậu, trên tay còn xách theo một bịch tôm được đóng gói rồi nói to: "Tôm cay đây, có ai muốn ăn không nào?"
Mộ Nam cũng cười cười, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao ạ? Đánh nhau liền luôn hả anh?"
Tần Hoài nói: "Ừm, đánh nhau liền luôn, em cũng biết tính tình không tốt của ba em mà, bàn đánh bài bị lật vẫn có người không tham gia đánh, chẳng qua đánh thắng thì cũng là bốn đánh một, sau ngày đó người kia vừa thấy ba em với những người khác đã hận không thể đi đường vòng."
Không ngờ bọn cậu và người nhảy lầu kia còn có một quá khứ như vậy, Mộ Nam nghe những chuyện này thì có chút thổn thức.
Vốn dĩ số người mắc bệnh đã ngày càng ít, số người khỏi bệnh và xuất viện cũng ngày càng nhiều, con người đã dần quen với sương mù, từ hoảng loạn đã chuyển sang bình tĩnh, từ bị nhốt trong nhà không biết làm gì đến thích nghi với việc mua sắm qua nhóm của chung cư, mỗi ngày đều suy nghĩ phải mua cái gì muốn ăn cái gì. Kết quả tình hình dịch bệnh lại bạo phát lần nữa khiến nhiều người lại hoảng sợ, càng e ngại với đám sương mù bên ngoài, họ ước gì có thể nhốt mình ở một nơi xung quanh đều là tường, một nơi hoàn toàn kín gió.
Mặc dù Mộ Nam đã trải qua một lần và biết răng chỉ cần cẩn thận không ra ngoài tiếp xúc với sương mù thì sẽ không bị nhiễm bệnh, tuy nhiên, với đợt bùng phát thứ hai này cậu vẫn cẩn thận kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ ở hai bên phòng một lần nữa, sau đó đặt trong phòng khách nơi cậu và Tần Hoài ở hai máy lọc không khí, cậu sợ một cái thì lọc không hết, mặc dù máy lọc không khí có thể không có tác dụng chống lại loại virus này nhưng cửa sổ vẫn luôn đóng chặt, thanh lọc không khí trong nhà một chút vẫn tốt hơn, tóm lại là hữu ích vô hại, cũng may là cậu và Tần Hoài đều không hút thuốc.
Mắt thấy cuộc sống sắp quay trở lại quỹ đão thì lại bị gián đoạn bởi đợt bùng phát chết chóc lần thứ hai này. Mặc dù sự hỗn loạn trên Internet có thể thấy được mỗi ngày nhưng dù gì nó cũng bị ngăn cách bởi một lớp mạng, tắt điện thoại di động là có thể giảm bớt sự ảnh hưởng của nó, nhưng sự hỗn loạn xung quanh thì lại không dễ dàng ngăn chặn như vậy.
Mới bắt đầu còn có người hỏi trong nhóm răng liệu những người bện trước đó có còn lây nhiễm sau khi tái phát không. Có người thì hỏi bên quản lý chung cư rằng những người trước đó bị nhiễm bệnh và sau đó khỏi bệnh đã trở về nhà hay chưa, có người hy vọng bên quản lý chung cư biết thông tin của những người hoặc hộ gia đình nào từng mắc bệnh sẽ công khai những thông tin đó, yêu cầu này ban đầu còn là mọi người có quyền được biết để có biện pháp phòng tránh, chứ không thì ai cũng không biết người cùng tầng với mình từng nhiễm bệnh chưa, lỡ như tiếp xúc rồi nhiễm bệnh thì sao.
Về sau lại biến thành yêu cầu người phụ trách quản lý chung cư tập trung những người từng bị bệnh đến một khu khác, hoặc là chuyển ra ngoài ở khách sạn hoặc là đâu đó cũng được, nói chung là không được để họ còn ở trong cùng một khu với mọi người, không thể để một nhóm nhỏ người hại chết thêm nhiều người nữa.
Một số người lo lắng về dịch bệnh này nên vẫn đang gây rối trong nhóm, nhất quyết yêu cầu người phụ trách quản lý khu chung cư phải đuổi những người đó đi, như thể nếu họ không đuổi những người đó đi thì bọn họ sẽ bị lây nhiễm bị hại chết vậy. Bản chất xấu xí của con người đã bắt đầu lộ rõ qua đợt bùng phát lần thứ hai này.
Tất nhiên chuyện như này người trong ban quản lý chung cư không thể làm, trừ khi những người đã nhiễm bệnh và khỏi bệnh tái phát, họ có thể sắp xếp người chuyển những người này đến các điểm tập trung do bệnh viện cung cấp, nhưng bây giờ người ta đang sống tốt cũng không tái phát, cũng đóng cửa đàng hoàng không ra ngoài, bọn họ càng không có quyền công khai thông tin của người khác và bắt họ rời đi.
Nhưng bọn họ không công khai thì sẽ có người công khai, người đầu tiên bị công khai thông tin chính là một nhà cũng sống ở tòa chung cư Mộ Nam đang ở, tầng 15 dưới Mộ Nam có một cặp vợ chồng trẻ đang sống. Con của họ gần như bị bệnh ngay lúc có cơn mưa rào đó, khi đó loại bệnh này mới vừa có chút dấu hiệu, nguồn lực y tế cũng chưa eo hẹp như bây giờ, tuy chưa có thuốc đặc trị cho loại bệnh viêm phổi này nhưng một số loại thuốc chống cúm vẫn có chút tác dụng phần nào nên con của đôi vợ chồng trẻ đã khỏi hẳn rồi xuất viện trước khi dịch bùng phát.
Kết quả không nghĩ tới là, bọn họ đang sống yên lành trong nhà mình, thông tin của cả gia đình lại bị công khai trong nhóm.
Mộ Nam nhìn đám người đang lan truyền thông tin của gia đình kia, đến cả đứa bé bao nhiêu tuổi, học lớp mấy ở trường Tiểu học nào cũng rõ ràng ở đó, cậu cảm thấy thật sự quá đáng vì vậy nhắn một câu trong nhóm: "Tính truyền nhiễm của bệnh này rất thấp, chỉ cần tránh tiếp xúc gần thì gần như sẽ không bao giờ bị lây nhiễm. Mọi người không cần phải như vậy, ai cũng có người thân bạn bè nên chúng ta hãy quan tâm nhau một chút đi."
Đáng tiếc câu nhắn này rất nhanh đã bị nhấn chìm bởi các làn sóng chửi mắng, còn nói cậu thương cảm cho gia đình này thì để cả nhà này sống cùng cậu đi, dù sao cũng không bị lây nhiễm mà.
Nhìn lời nhắn này làm Mộ Nam cạn lời, ném điện thoại lầm bầm: "Mấy người này là gì vậy." Lúc thường tiếp xúc với mấy hàng xóm đó đều rất tốt, tuy cũng không quen thân lắm nhưng phần lớn đều dễ gần, sao cách một lớp Internet mà như thay đổi một thế giới khác vậy, bây giờ còn chưa tới thời kì gian nan mất tính người đâu đấy.
Tần Hoài nói: "Thành kiến trong hoàn cảnh này là như vậy đấy, một hai câu cũng không thể xoay chuyển được."
Mộ Nam cau mày: "Những người này chắc không làm cái gì quá khích đấy chứ?"
Cậu nhớ lại đời trước của mình, kiếp trước cậu vẫn luôn bận rộn giữa việc hoàn thành dự án và bản thảo truyện tranh, vì mọi người đều bị nhốt trong nhà nên một số tác phẩm như tiểu thuyết, truyện tranh cũng đạt được lượng truy cập cao nhất từ trước tới giờ, vì vậy biên tập viên truyện tranh mà cậu ký hợp đồng yêu cầu cậu phải tăng số chương truyện cần phải cập nhật, mỗi ngày cậu chỉ có vẽ vời rồi suy nghĩ cốt truyện, còn phải chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp của mình nữa. Việc chuẩn bị mọi thứ cũng đã chiếm hết thời gian của cậu, ban đầu vì chưa từng trải qua chuyện như vậy nên cậu tương đối quan tâm đến tin tức bên ngoài. Nhưng dần quen với cuộc sống bị nhốt ở nhà nên cậu cũng ít quan tâm đến một số thông tin dịch bệnh, đến mức giờ cậu thậm chí không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với gia đình ở tầng dưới.
Tần Hoài an ủi: "Dù thế nào thì hiện tại cũng không nên có hành động quá khích, trật tự xã hội vẫn chưa sụp đổ, có pháp luật ràng buộc thì trừ công kích trên mạng, bọn họ cũng không thể làm gì khác đâu."
Đúng như Tần Hoài từng nói, bọn họ ngoại trừ việc chửi mắng trên mạng một chút thì đúng là không làm được nhiều chuyện khác, bây giờ ai cũng cảm giác trong không khí đều mang virus, mặc dù mang khẩu trang cũng tận sức không cần ra ngoài thì không cần ra ngoài, muốn làm chuyện gì quá khích cũng chưa chắc có can đảm.
Nhưng khi thông tin của gia đình kia bị công khai thì mỗi ngày đều có vô số tin nhắn chửi bới công kích gửi đến điện thoại họ, chỉ vẻn vẹn thông qua con đường là mạng xã hội cũng đủ để khiến cho đôi vợ chồng trẻ kia suy sụp, bây giờ ngay cả ở cửa có chút động tĩnh thì bọn họ cũng có chút trông gà hóa cuốc.
Rõ ràng bọn họ là nạn nhân của virus, họ cũng không muốn con mình bị lây nhiễm, bây giờ lại vô duyên vô cớ bị đối xử như vậy, trụ cột của nhà kia, anh Lê, đã lo lắng đến mức tóc rụng hết. Con mình bị bệnh, tình hình bệnh dịch lan tràn, anh không thể ra ngoài làm việc, gia đình họ sẽ không có thu nhập.
Nơi bọn họ đang ở là được cho thuê, trong nhà có tiết kiệm một chút nhưng không chịu nổi việc tiêu hao từng ngày, đặc biệt là lúc con gái mới bị bệnh, bởi vì bị khó thở nên phải vào ICU, tiền phí ở đó dù y có bảo đảm thì một ngày cũng phải tốn hơn một ngàn, vất vả chịu đựng qua quỷ môn quan thì lại phải đối mặt với lần bùng phát thứ hai. Nhìn đứa con gái dễ thương lòng anh Lê tràn đầy tuyệt vọng, chị Lê cũng gần như không chịu nổi nữa, thời điểm thế này bọn họ không nhận được chút trợ giúp và bao dung của người ngoài mà lại bị công kích ác ý không ngừng, mặc dù cửa khóa chặt, cũng tắt luôn wifi điện thoại thì những ác ý đó vẫn tận dụng mọi thứ tấn công về phía họ.
Điều làm anh Lê không chịu nổi nhất chính là, buổi chiều con gái đang ti vi tự nhiên trong nhà cúp điện, lúc đó anh Lê không nghĩ nhiều, loại chung cư kiểu cũ này đột nhiên cúp điện cũng không hiễm, đến tận khuya rồi mà điện vẫn không có lại anh Lê mới cẩn thận mở điện thoại lên, không thấy mấy tin nhắn chửi bới thì nhấp vào nhóm của chung cư kiểm tra, hình như nhà người ta đều bình thường, cũng không có ai bị cúp điện, giống như chỉ có nhà bọn họ là bị cúp vậy.
Lúc đó anh Lê liền nhận ra vấn đề, vì vậy cầm đèn pin cầm tay ra ngoài, vừa nhìn liền phát hiện máy đo điện tuyến của căn mình bị người ta cắt đứt dây.
Trong nháy mắt đó, anh Lê không thể nhịn được nữa bùng nổ, nổi giận đùng đùng về nhà tìm kéo, đã cắt dây máy đo điện của nhà bọn họ vậy thì tất cả mọi người đừng hòng sống yên, dù sao máy đo điện của từng nhà đều ở bên ngoài, người khác có thể cắt của nhà bọn họ thì anh cũng có thể cắt của người khác.
Chị Lê thấy dáng dấp phẫn nộ của chồng mình cũng bị giật mình, biết được nguyên nhân cũng khóc rống lên không ngừng được, nhưng theo lý trí chị vẫn ngăn chồng mình lại: "Chúng ta đi thôi, nói với người bên quản lý chung cư một chút để họ giúp chúng ta sắp xếp chỗ ở khác, anh đừng kích động như vậy, anh cắt tất cả máy đo điện thế của bọn họ lỡ người ta bắt tay tới tìm mình thì chỉ có chúng ta chịu thiệt mà thôi, chúng ta chỉ có hai người, còn mang theo con gái nữa, sao có thể chống lại được bọn họ đây, đừng gây sự nữa xin anh mà chồng ơi, em sợ lắm, em thật sự rất sợ."
Chị Lê vừa nói vừa khóc, anh Lê dần dần bình tĩnh lại, ôm vợ mình đang gào khóc cũng không nhịn được khóc theo, bọn họ chưa bao giờ hại người, tại sao những hàng xóm trước đây vui cười chào hỏi nhau lại có thể bức ép họ đến mức không còn đường để đi như vậy.