Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhϊếp Mặc
_____________
Loại bỏ được ý nghĩ ở lại thành phố B của Mộ Nam xong lúc này Tần Hoài mới chốt đơn mấy phần ăn vừa nãy đã chọn, bây giờ chỉ cần chờ tình nguyện viên đưa tới thôi. Mua sắm online bên xã khu xong Tần Hoài mới bắt đầu gọi video cho người môi giới, anh có mở một công ty nhỏ với người khác cần nhờ người môi giới bán đi, ngoài cổ phần trong tay anh còn có vài hạng mục đang "đẻ trứng", dù sao anh cũng là một nhà phát triển phần mềm và là founder, tuy chỉ đầu tư dưới danh nghĩa của công ty anh nhưng lợi nhuận của công ty này đem lại chỉ chiếm một phần nhỏ, giờ anh muốn chuyển nhượng dự án và bán cổ phần chắc chắn có rất nhiều người muốn mua.
Lúc Tần Hoài làm mấy cái này cũng không tránh Mộ Nam, khi Mộ Nam biết Tần Hoài muốn "đóng gói" hết những thứ mình đang nắm trong tay bán cho đối tác cũng hơi kinh ngạc: "Chờ sau này mọi thứ đều rối loạn thì những thứ này sẽ không còn giá trị nữa, lỡ người ta hận anh thì sao?"
Tần Hoài nhìn cậu, hiểu ý liền cười nói: "Em nghĩ bọn anh là bạn bè à?"
Mộ Nam càng khó hiểu: "Không lẽ bọn anh không phải bạn bè?" Không phải bạn bè vậy sao lại hợp tác mở công ty?
Tần Hoài nói: "Cậu ta là Hoa kiều kiêm phú nhị đại, cậu ta có tiền, anh có kỹ thuật, bọn anh chỉ là hợp tác đôi bên có lợi mà thôi, có thể lúc có lời bọn anh là bạn bè, nhưng lúc xung đột lợi ích, bất cứ lúc nào đều có thể trở mặt thành thù."
Mộ Nam cũng không phải là một tên ngốc không rành thế sự, Tần Hoài vừa nói ra cậu đã hiểu, thấy Tần Hoài đang cò kè mặc cả với đối phương không nương tay, Mộ Nam hỏi: "Vậy lúc anh ở bển anh có bạn thân không?"
Tay đang đánh máy của Tần Hoài hơi khựng lại, sau đó giơ tay xoa xoa đầu Mộ Nam: "Anh hận không thể bẻ 1 phút thành 10 phút để dùng thì sao còn thời gian để kết bạn, hơn nữa anh có em là đủ rồi."
Mộ Nam nghe anh nói thế thì có chút vui vẻ, lại có chút không vui, vui vì thế giới của Tần Hoài vẫn thuộc về cậu không bị ai chiếm mất, không vui vì những năm đó Tần Hoài đều cô đơn một mình, cậu có chút đau lòng.
Không đợi cậu nói thêm gì, Tần Hoài đã đẩy cậu đến phòng tắm: "Không còn sớm nữa, em mau đi tắm đi."
Mộ Nam dạ một tiếng rồi cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn đi vào phòng tắm, tươi cười trên mặt Tần Hoài bấy giờ dần hạ xuống.
Ở nước ngoài anh không có nhiều bạn bè, khi anh còn là phú nhị đại xung quanh anh có rất nhiều bạn, khi anh chẳng là cái thá gì thì tự nhiên không có ai bên cạnh. Hơn nữa, ở nước ngoài thì thành kiến với người da màu là không thể tránh khỏi, hơn thế nữa là sự kỳ thị đến từ những người đồng hương đôi khi còn trực tiếp hơn. Mà nói đến bạn bè, anh từng nghĩ rằng mình đã có, trong những ngày khó khăn đó, sự an ủi duy nhất chính là tin tức liên quan đến Mộ Nam anh biết được thông qua Giang Hiên. Trong suốt quá trình giao lưu như thế khó tránh khỏi việc anh nói về một ít tình huống của bản thân mình, liên lạc thường xuyên cộng thêm tình bạn thời học sinh, anh vẫn coi Giang Hiên là một người bạn.
Đáng tiếc tình bạn anh cho là thật lòng lại chỉ là ý đồ riêng của hắn.
Tần Hoài muốn bán các dự án và cổ phần có trong tay, Giang Hiên - người đã vào công ty Tần Hoài làm việc tất nhiên cũng biết việc này. Khi biết Tần Hoài về nước, Giang Hiên một giây cũng không hề bình tĩnh, hắn thậm chí còn hối hận, hối hận về sự ngây thơ ngu ngốc của bản thân ngày trước. Khi đó hắn chỉ muốn Tần Hoài vĩnh viễn rời xa Mộ Nam, bây giờ nhìn lại cách hành xử ấu trĩ của mình lúc đó quả thực nực cười, điều hắn nên làm không phải là khiến Mộ Nam không thể liên lạc được với Tần Hoài, mà là đến làm bạn với Mộ Nam, nhưng đáng tiếc khi đó hắn còn quá non nên không thể che giấu được ác ý của bản thân đối với Mộ Nam.
Ôm một tia may mắn, Giang Hiên giả vờ như không có chuyện gì liên lạc với Tần Hoài, đặc biệt là khi biết Tần Hoài sắp rút cổ phần thì càng gấp gáp đi hỏi thăm tin tức về anh, nhưng đáng tiếc lúc hắn nhắn tin hay gọi điện đều không có bất kỳ phản hồi nào.
Sau khi bấm dãy số đã thuộc nằm lòng lần nữa, điện thoại vậy mà được kết nối, tim Giang Hiên cũng đập lỡ một nhịp, tiếp đó hắn nhanh chóng buộc mình phải bình tĩnh lại, cố gắng trấn tĩnh nói: "Tần Hoài? Bây giờ cậu ở đâu vậy? Mấy bữa nay nhắn tin không rep, gọi điện cũng không bắt máy, bây giờ còn muốn bán cổ phần, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu như có chuyện gì khó xử lý..."
Tần Hoài lạnh lùng nói: "Giang Hiên."
Giang Hiên căng thẳng, hắn thậm chí còn có cảm giác giọng nói của mình cũng lộ rõ sự run rẩy: "Hả? Tớ, tớ đây."
Tần Hoài: "Nam Nam nói em ấy đi tìm cậu."
Giang Hiên đã sớm dự đoán được tình huống xấu nhất, cũng thầm mường tượng vô số lần thời điểm Tần Hoài chất vấn hắn, hắn cần phải có phản ứng gì lý do gì để ứng phó, bởi vậy khi nghe Tần Hoài hỏi hắn lập tức giả bộ kinh ngạc hỏi: "Đi tìm tớ? Làm sao có thể! Nếu em ấy đi tìm tớ thì sao tớ lại có thể không nói với cậu!"
Tần Hoài ở đầu dây bên kia cười cười: "Cậu cảm thấy giữa cậu và Nam Nam, tôi sẽ tin ai?"
Sắc mặt Giang Hiên trắng nhợt: "Tần Hoài, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đang ở nhà đúng không? Cậu chờ tớ trở về chúng ta hai mặt một lời, trong này nhất định đã có hiểu lầm gì đó!"
Tần Hoài nói: "Không cần, hơn nữa Giang Hiên, tôi cũng từng hỏi Nam Nam đến tìm cậu có phải vì muốn gặp tôi không?"
Giang Hiên ở thành phố B phía xa nghe âm thanh cúp cuộc gọi, cảm giác máu cả người như đang rút xuống.
Tần Hoài cúp điện thoại xong đến bên cạnh cửa sổ đứng chốc lát, mãi đến khi Mộ Nam tắm xong đi ra anh mới để điện thoại xuống, ý cười lại trở về trên mặt đi tới: "Dùng máy sấy tóc sấy khô rồi lại ra, ẩm ướt thế này cẩn thận bị cảm đấy."
Mộ Nam không thèm để ý dùng khăn mặt lau lau: "Tóc ngắn như vậy thì lau qua loa là được rồi anh, mà nước đang còn nóng anh mau vào tắm nhanh lên đi."
Tần Hoài không nhúc nhích mà lấy khăn mặt trong tay Mộ Nam, mềm nhẹ giúp lau đầu tóc ngắn của cậu: "Tóc tai ngắn cũng không được tùy tiện như vậy, tình hình bây giờ đặc biệt, em không được để bị bệnh, lại đây, để anh sấy tóc cho em trước."
Mộ Nam bị anh lôi vào phòng tắm, đột nhiên không nhịn được cười, cảm giác Tần Hoài vẫn là Tần Hoài trước kia, vẫn là Tần Hoài đến cả sáng sớm cậu mặc cái gì cũng phải quản.
Vì giải quyết các vấn đề ấm no của các hộ, lần này xã khu giao hàng cực kỳ nhanh, mà tốc độ nhanh lại có chất lượng vài thứ không được bảo đảm, mấy cái nhà Mộ Nam nhận được thì còn tốt, cải xanh có chút hư hại nhưng không ảnh hưởng gì mấy, bỏ đi một phần là được, những cái còn lại cũng còn rất tốt, mà xem tình hình những căn hộ khác trong chung cư, có vài nhà nhận phải mấy túi đồ ăn không quá tốt, thậm chí có cái ở phía dưới cùng đã hư thối luôn rồi. Tuy đây là vấn đề không thể tránh khỏi nhưng bỏ nhiều tiền như vậy lại nhận về những thứ quá tệ như này, trong lòng mọi người kiểu gì cũng có chút ý kiến.
Có người thì tỏ ra là đã hiểu với điều này, hoàn cảnh như vậy có thể không bước ra khỏi cửa mà lấy được đồ ăn muốn ăn bọn họ đã rất cảm kích, nhưng vẫn có người vì một chút vấn đề về đồ ăn đã không thể thứ, thậm chí còn náo loạn một phen sóng gió trong group chat. Có một gia đình nhận được bó cải xanh không được tốt liền chửi mắng những người bên chung cư, nói những lời nghe không hay lắm, thậm chí thấy không gọi điện được nên càng lo lắng tức giận gửi một đống tin nhắn chửi bởi vào trong nhóm chat, cũng không biết có phải do tình hình bệnh dịch gây áp lực lớn hay áp lực sinh hoạt đè nặng mà chỉ vì chút chuyện nhỏ như bó cải xanh này đã như hận không thể trút hết tất cả bất mãn trong lòng ra ngoài.
Những tình nguyện của khu chung cư cũng bất bình, vốn họ đã tự nguyện đi làm công việc nguy hiểm này, bây giờ vì bận quá nên không làm việc được tốt mấy, đồ ăn không tốt cũng không phải do bọn họ, thêm nữa là giờ tình hình bên ngoài ngày càng nghiêm trọng, bọn họ bận rộn bên ngoài, đến cả chính mình cũng không để ý, cũng không thể chăm sóc người thân trong nhà mà còn phiền người nhà lo lắng cho mình. Thế nên sau vụ ồn ào này họ quyết định không làm nữa.
Một người không làm thì sẽ có hai, ba người cũng bị ảnh hưởng bỏ theo, bên quản lý chung cư ít đi vài người tình nguyện đồng nghĩa với việc lượng công việc của những người khác tăng thêm, dẫn đến người bên quản lý chung cư có chút thở không nổi.
Vì vậy cái gia đình mới nháo loạn trong nhóm chat kia trực tiếp bị mọi người "hội đồng", ban đầu người nhà kia còn mắng lại nhưng thấy người mắng mình ngày càng nhiều, thậm chí còn không thể đọc kịp vì tin nhắn cứ nhảy lên liên tục, không ít người còn muốn nhân viên bên quản lý chung cư đá người nhà này ra ngoài, nếu không hài lòng thì sau này không cần mua đồ dùm người nhà này nữa. Cuối cùng không biết là người kia vì sợ người ta thật sự không giúp nữa hay là vì bị mắng quá thảm mà không còn phản kích một câu nào nữa.
Mộ Nam chỉ yên lặng nhìn trong nhóm chat ầm ĩ, đừng thấy bây giờ có không ít người mắng người nhà tỏ ra ghét bỏ đồ ăn kia thảm bao nhiêu, nhìn qua thì giống nhiều người lên tiếng thay những tình nguyện viên, chứ lúc người nhà kia lên tiếng chê bai cũng có không ít người nói hùa theo, chẳng qua là muốn thông qua vụ ầm ĩ của người ta để giành chút lợi ích cho bản thân thôi. Hiện tại bị phản ứng lớn như vậy cũng là sợ cùng đường gà bay trứng vỡ không ai phục vụ cho bọn họ.
Nhưng những tình nguyện viên đã rời đi cũng không quay về, phía chung cư cũng hết cách rồi, lúc này cũng không có người nào đến giúp đỡ, vì vậy chỉ có thể hỏi ý kiến trong nhóm thử có ai tình nguyện làʍ t̠ìиɦ nguyện viên không, nhưng đáng tiếc người hưởng ứng không có bao nhiêu, bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm, không khí ngoài trời vốn cũng không mát mẻ gì, mỗi ngày lại phải bó kín đồ phòng hộ còn không có phụ cấp, ngoại trừ những người thật tâm muốn giúp đỡ người khác thì ai chịu làm cái chuyện làm ơn mắc oán này.
Tần Hoài có chút do dự là Mộ Nam đã nhìn ra rồi, mặc dù bọn họ đã tách ra khá lâu nhưng từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành vẫn hiểu ngầm nhau như cũ, vì vậy cậu lập tức ngăn cản: "Anh không được đi, em không đồng ý."
Tần Hoài biết Mộ Nam lo lắng cái gì, thực ra anh cũng không muốn ra ngoài mạo hiểm, cho dù có đồ phòng hộ cũng không ai đảm bảo tuyệt đối không bị mấy sợi tơ trong sương mù kia xâm nhập, nhưng anh có suy tính của mình, ở yên trong phòng đúng là an toàn nhưng tin tức lại bị cản trở, có thể nắm thông tin từ Internet nhưng cũng chỉ được một phần mà thôi.
Tần Hoài nói: "Bên trong tòa nhà mình vẫn an toàn, anh không ra khỏi tòa nhà này đâu, hiện tại tình nguyện viên cũng chỉ cần đưa ít đồ từ dưới lầu lên trong tòa nhà thôi cho nên cũng không nguy hiểm như thế."
Mộ Nam lắc đầu: "Anh có biết tình trạng của những người nhiễm bệnh này không, họ đều không trị hết!"
Tần Hoài cau mày nói: "Không trị hết? Lẽ nào những người được chữa khỏi sau này còn phát tác lần nữa?" Tuy bệnh này có tỉ lệ tử vong rất cao nhưng cũng không phải tuyệt đối, có ít nhất một phần hai người được chữa khỏi, người chết chỉ chiếm một phần nhỏ đều vì vốn thân thể không tốt và người già, người trẻ thì lại khôi phục rất nhanh, mỗi ngày số lượng người được chữa trị đều tăng lên, nếu không phải như thế thì bây giờ người ta cũng sẽ không yên tâm ở nhà theo sắp xếp của chính phủ.
Mộ Nam gật gật đầu: "Đúng vậy, những người khỏi hẳn đó chỉ là tạm thời được một ít hoạt chất áp chế thôi, sau đó vi-rút ẩn nấp, đợi đến khi vi-rút trong cơ thể người ngày càng mạnh hơn nó sẽ bùng phát lần thứ hai. Tỉ lệ lây nhiễm của bệnh này không cao, đại đa số người nhiễm bệnh ban đầu đều vì thứ sương mù không rõ ràng kia cộng thêm mọi người lại không có biện pháp bảo vệ, sau đó sương mù ngày càng nặng hơn mới có nhiều người đeo khẩu trang hơn nên tỷ lệ lây nhiễm giảm mạnh, nhưng người đã bị nhiễm bệnh thì chỉ có chết mà thôi!"
Mộ Nam biết, nếu mặc đầy đủ đồ bảo hộ, cẩn thận không hít thở quá nhiều không khí bên ngoài thì khả năng lây nhiễm rất thấp, thời điểm này ở đời trước cậu còn không có mấy cái khẩu trang, thậm chí còn phải đi xuống lầu lấy đồ, may mà cuối cùng không xảy ra chuyện gì. Nhưng hết thảy đều có khả năng xảy ra, kiếp trước Tần Hoài chưa từng trở lại, đó là nguyên nhân cậu không dám đánh cược. Cậu kính nể những người có thể đứng ra phục vụ nhân dân lúc này nhưng lại không dám lấy người mà mình quan tâm nhất ra đánh cược, thà làm một kẻ hèn nhát tham sống sợ chết chớ đời này cậu chỉ muốn sống thật tốt bên Tần Hoài, ai cũng không được có chuyện.
Tần Hoài thấy sắc mặt Mộ Nam tái nhợt vội vàng nói: "Được được anh không đi, anh ở nhà không đi đâu hết."
Anh muốn làʍ t̠ìиɦ nguyện viên cũng không phải vì anh tốt bụng muốn giúp đỡ người khác mà là vì chuẩn bị cho tương lai, nếu sức mạnh của quốc gia vẫn luôn tồn tại thì sau này có ở trong thời điểm khó khăn loạn lạc thì anh vẫn nhất định dựa vào Chính phủ, anh và Nam Nam đều là người không có bối cảnh gia đình, vậy nên chỉ có thể tự mình chiến đấu, nhưng tiền đề là không ảnh hưởng đến an nguy của chính anh và Nam Nam.
Sau khi bỏ ý niệm này ra khỏi đầu hai người đều không nhắc lại việc này nữa, mà trong nhóm cũng có mấy người hưởng ứng đi làʍ t̠ìиɦ nguyện, vì sự việc vừa rồi nên các hộ gia đình trong khu không còn thái độ phàn nàn gay gắt chuyện này chuyện kia nữa. Được rồi, nếu bị nhận trúng món ăn không nuốt nổi thì cũng tận lực dùng giọng điệu thương lượng với người ta có thể đổi hàng cho mình không.
Ngoại trừ bên ngoài vẫn ngập tràn sương mù như trước, tình hình bây giờ trong khu chung cư của họ có phần hài hòa hơn, chỉ là điều này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì như Mộ Nam đã nói từ trước, dịch bệnh vẫn sẽ bạo phát lần thứ hai.