Tác giả: Nam Thư Editor: Tần Nhϊếp MặcBeta: Quá Tam Ba Bận _____________
Chương 1: Sự tái sinh
Xôn xao một tràng âm thanh có chút chói tại vang lên, một cánh cửa cuốn đang dần hạ xuống, Mộ Nam từ kính chiếu hậu của chiếc xe vận tải nhỏ nhìn cửa cuốn chạm đất. Lúc này mới nhanh chóng nhấn chân ga, lái xe bán tải trống rỗng như kho hàng rời đi, hàng hóa ban đầu được vận chuyển đến nhà kho đều được Mộ Nam lợi dụng xe vận tải che giấu mà thu vào không gian nhỏ của cậu.
Mộ Nam có một bí mật, bí mật này được phát hiện khi cậu mười sáu tuổi, cậu có một không gian, cái không gian này đột nhiên xuất hiện ở trên người cậu, giống như một thế giới khác tồn tại trong suy nghĩ linh hồn của cậu. Cậu không biết không gian rộng đến mức nào, dù cậu có đặt bao nhiêu thứ đi chăng nữa thì không gian vẫn chưa bao giờ đầy, nhưng ngoài chức năng tồn trữ này, không gian của cậu không thể đặt bất kỳ vật còn sống nào.
Đột ngột lòi ra không gian khiến Mộ Nam năm đó vừa hoảng hốt vừa phấn khích một đoạn thời gian. Sự tồn tại vượt qua nhận thức khoa học này chắc chắn là một điều mới lạ và đầy bí ẩn đối với một chàng trai trẻ đang xây dựng thế giới quan của mình, thậm chí làm cậu cảm thấy, bên trong chúng sinh muôn hình muôn dạng, là khác biệt lạ thường.
Tuy nhiên, sự tò mò | ham muốn | hòa hợp | hứng thú kia cũng sớm lắng xuống, bởi vì Mộ Nam phát hiện, có được một không gian có vẻ bí ẩn như vậy dường như không thay đổi cuộc sống của cậu nhiều lắm, ngoại trừ việc bí mật cất giấu đồ đạc sẽ thuận tiện hơn một chút so với người khác, thì dựa trên tiền đề tuân thủ pháp luật, cậu không thể sử dụng không gian này để mang lại cho mình bất kỳ lợi ích kinh tế nào.
Cứ như vậy chậm rãi buông tha cho không gian, nhưng thỉnh thoảng vẫn bí mật dùng không gian để đem lại một chút lợi ích sinh hoạt, còn những thời gian khác nên sống thế nào thì sống thế nấy.
Thẳng đến năm Mộ Nam tốt nghiệp Đại học, những dự định về tương lai của cuộc đời cậu đã hoàn toàn tan tành vì thiên tai, mà cái không gian thường ngày không có lợi ích bao nhiêu kia lại trở thành nguồn sinh cơ lớn nhất mà cậu có được.
Ban đầu không ai nghĩ rằng một trận mưa, một trận sương mù sẽ làm rung chuyển thế giới, ai cũng biết những năm gần đây chất lượng không khí ngày càng xấu đi, ai cũng hô hào khẩu hiệu bảo vệ môi trường, bảo vệ Trái Đất, nhưng mọi người cũng đang lãng phí các loại tài nguyên khác.
Sương mù ập đến đột ngột, ngoại trừ ngày càng nhiều người đeo khẩu trang ra đường, cuộc sống của mọi người cũng không bị ảnh hưởng nhiều, càng về sau càng có nhiều người bị bệnh, ho khan phát sốt, da sưng đỏ, tròng mắt sung huyết, cuối cùng là phổi sưng tấy, hô hấp khó khăn cho đến khi tử vong.
Ngày càng có nhiều người chết vì các triệu chứng tương tự, không chỉ ở trong nước, mà hầu hết các quốc gia khác cũng bắt đầu có sương mù. Ngay cả khi biết nguyên nhân dẫn đến dịch bệnh là sương mù, nhưng nhân lực cũng không thể đi sâu vào, ngoại trừ không ngừng cứu sống những người đang dần mất đi sinh mệnh ở ngoài, thì cái gì cũng không làm được. Dù tỷ lệ nhiễm bệnh sưng phổi do sương mù không cao nhưng tỷ lệ tử vong lại cực kỳ cao. Cái này xem như là khúc dạo đầu của một áng chương mạt thế chết chóc kéo dài thật lâu.
Người bị bệnh quá nhiều, nhiều đến mức hệ thống y tế trực tiếp sụp đổ, mọi quốc gia và mọi thành phố đều không có chi viện, bởi vì tất cả họ đều đã ‘ốc không mang nổi mình ốc’, thời gian hỗn loạn kia, chính xác là khởi đầu của mạt thế.
Khi đó Mộ Nam chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó thế giới sẽ hoàn toàn hỗn loạn, cậu tin tưởng lực lượng quốc gia, cũng tin tưởng tin tức trên TV, trên mạng mỗi ngày đều kêu gọi cổ vũ cố lên, đau thương cũng chỉ là quá khứ. Điều quan trọng nhất là, cậu chỉ có một mình, không thấu hiểu được nỗi đau của những người thân đã mất trong thảm họa này, kể cả khi những thảm họa này có cách cậu rất gần, rồi lại cách cậu rất xa.
Mộ Nam là một họa sĩ, bởi vì thích vẽ tranh nên ngay từ khi học cấp 3, cậu đã quyết định hướng đi tương lai của mình. Về hội họa, Mộ Nam quả là có năng khiếu rất tốt, còn chưa vào Đại học cậu đã biến sự yêu thích này thành một cái nghề có thể gánh vác kế sinh nhai của cậu. Trước khi học Đại học, cậu thậm chí đã bán một bức Trương nhân thiết đồ với giá 5-6 vạn NDT, đây đã là một khoản lợi nhuận đáng kể trong giới họa sĩ rồi.
Chính vì thuộc tính nghề nghiệp này của cậu là thường ở nhà, nên cậu không bị ảnh hưởng nhiều bởi sương mù ngay cả khi cậu đóng cửa không ra ngoài, cũng vì nghề nghiệp này nên cậu từ rất sớm đã theo thói quen trữ một ít đồ ăn ngon trong không gian, muốn ăn có thể tùy thời lấy ra. Không gian của cậu là sự tồn tại bất biến, vật cho vào như thế nào thì khi lấy ra vẫn như vậy. Sau vài năm tích lũy, lượng thức ăn trong không gian của Mộ Nam khá đáng kể, cũng vì ngay từ đầu cậu chưa bao giờ cảm nhận nguy cơ về đồ ăn, dẫn đến cái chết về sau của Mộ Nam là vì bị gϊếŧ do thức ăn.
Đời trước sau khi sương mù dần tan đi, cuộc sống của mọi người dường như cũng từ từ trở lại bình thường, nhiều người may mắn còn sống sót sau thảm họa xem đoạn thời gian nặng nề, cái chết bao trùm kia thành một cuộc tán gẫu sau bữa ăn, nhưng bọn họ không ngờ là, tương lai còn gian nan hơn đang đánh úp nhân loại.
Sương mù tan đi không bao lâu, thời tiết trở nên cực kỳ nóng nực. Mặc dù do địa hình nhưng trước đây nơi nóng nhất ở Trung Quốc cũng chưa bao giờ cao hơn 50 độ. Nhưng vào mùa hè năm nay, nhiệt độ đã lên tới con số cao nhất chưa từng được ghi nhận trên thế giới, thậm chí cao tới 59 độ. 59 độ là như thế nào? Nhiệt độ cao nhất ở sa mạc Châu Phi cũng chỉ có 55 độ thôi. Mà nơi con người sinh sống, nhiệt độ cao nhất đều không vượt quá 45 độ.
Đất nước bọn họ bốn mùa rõ rệt, nhưng năm nay đến tháng 12, nhiệt độ vẫn cao như cũ, số người chết vì nắng nóng không thua gì trận bệnh chết vì sương mù kia. Mọi người lúc này mới ý thức được, có lẽ lần này, tận thế đã thật sự buông xuống.
Về sau, chính quyền từng vùng do quân đội trực tiếp kiểm soát, thống kê số dân và cấp thẻ căn cước mới, dân chúng dù có theo sát bước chân của Tổ quốc nhưng vẫn không chống chọi nổi với những đợt thiên tai, núi lở, sóng thần, lốc xoáy, hạn hán, động đất và nạn côn trùng liên tục ập đến. Hai chữ ‘ngày mai’ này không hề có hi vọng, mà là vực sâu tuyệt vọng.
Mộ Nam có được không gian so với nhiều người thì tốt hơn nhiều, mặc kệ ở tình huống nào thì ít ra cũng có của ăn của để cho no bụng, đáng tiếc là chỉ phòng thiên tai mà không phòng lòng người. Chỉ vì mềm lòng trong một lúc, cho một cô bé gầy thành da bọc xương một chút bánh bắp, liền dẫn tới họa sát thân. Khi đó quốc gia đang lãnh đạo nhân dân xây dựng lại nhà cửa, tuy rằng không thể nói là ai cũng đủ ăn, nhưng cũng không đói đến mức gϊếŧ người vì chút cơm ăn, nếu không thì dù ngây thơ đến mấy Mộ Nam cũng không mềm lòng vào lúc đó.
Cảm giác trước khi chết đó, Mộ Nam bây giờ nhớ lại đều có thể cảm nhận được sự đau đớn ở nơi bị đâm. Cậu có không gian, cuối cùng lại chết nghẹn khuất như vậy.
Mở mắt ra một lần nữa, Mộ Nam trọng sinh, trở về ba tháng trước tận thế.
Sau khi sống lại, Mộ Nam đã suy nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi của mình, bởi vì cậu có át chủ bài bảo mệnh mà người khác không có, đối mặt với mạt thế như vậy, dù cậu có cẩn thận từng li từng tí một, nhưng trong lòng cũng sinh ra một tia không thể xem thường, trong không gian có thức ăn, cho nên cậu không thể như những người khác cảm nhận sâu sắc và trực quan về tận thế tàn khốc.
Chết cũng tốt, đói khát cũng được, ngay cả khi cậu ở trong đó, lại chưa từng tự mình trải qua, trong lòng có nắm chắc cũng không có tự tin bản thân có khác biệt để giãy giụa ở tận thế. Dù cha mẹ cậu chết sớm, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của cậu vẫn đều rất đơn giản, còn chưa kịp trải qua nhiều bon chen trong xã hội đã trực tiếp đối mặt với mạt thế rồi.
Nghĩ đến đời trước, Mộ Nam không cảm thấy có gì hối hận, nhưng tiếc nuối vẫn có một ít.
Trả lại xe vận tải, trên đường trở về Mộ Nam nhân tiện đóng gói vài miếng sườn dự phòng, đây là một quán ăn lâu đời trải qua mấy chục năm, đến nay vẫn còn giữ hương vị ban đầu. Khi sương mù tan đi, cửa hàng này không bao giờ mở cửa nữa, cho nên mỗi lần đi ngang qua Mộ Nam đều sẽ mua không ít, trong không gian đã trữ rất nhiều, nhưng về sau thứ này là ăn một lần thiếu một lần.
Mộ Nam hiện đang sống ở một căn nhà cũ, là dãy nhà dân dụng đầu tiên có thang máy được xây theo quy hoạch ban đầu của thành phố, cậu ở tầng 17, cao nhất là 23, tầng lầu cũng không tệ. Cậu từ nhỏ đã sống ở đây, chẳng qua lúc trước là một nhà ba người, bây giờ chỉ còn một mình cậu.
Nhìn tấm ảnh của cha mẹ đã bám nhiều bụi trên tường, Mộ Nam có đôi khi nghĩ rằng cha mẹ qua đời sớm cũng là may mắn, ít nhất họ chưa từng bị tận thế tra tấn qua.
Đặt ba lô xuống, Mộ Nam cầm một bộ quần áo đi tắm rửa, gột rửa mệt nhọc và bụi bặm vì chạy lăng xăng cả ngày, lau tóc cho khô một nửa, sau đó mới thoải mái ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Cơm tự nấu, đồ ăn mua sẵn ở ngoài từ trước, bị cậu lén bỏ vào không gian, lúc này lấy ra còn bốc hơi nóng.
Mộ Nam không biết nấu ăn, trước tận thế toàn sống dựa vào cơm hộp, sau tận thế cũng không có điều kiện nấu ăn, nhưng từ khi trọng sinh tới nay, kĩ năng nấu ăn của cậu đã có tiến bộ. Chỉ cần cậu ở nhà liền bắt đầu nấu các loại món ăn, làm chín rồi đặt ở trong không gian, về sau không có điều kiện nhóm lửa, cho nên trước đó Mộ Nam sẽ tồn trữ một ít thức ăn có sẵn.
Đã 3 tháng kể từ khi Mộ Nam trọng sinh, những nhu yếu phẩm nên tích trữ cậu cũng đã tích trữ, thậm chí vì an toàn, cậu còn đặc biệt mua một ít vũ khí có tính sát thương, còn các loại súng lúc thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Cậu có thời gian có không gian để nhập cư trái phép, nhưng cậu không muốn đi con đường này, ngay cả khi ra nước ngoài cũng không thể tùy tiện mua được, trước mắt Mộ Nam cảm thấy như vậy là đủ rồi, ít nhất là lúc này, cậu sẽ không bị người ta xông vào phòng, bị đâm mà không lực đánh trả.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết lấy khúc dạo đầu của tình hình dịch bệnh có thể bị tranh luận hay không, nhưng trong lúc não động tui lại muốn viết truyện mạt thế dựa trên tình hình dịch bệnh hiện nay.
Mọi người thích thì xem, không thích thì cũng mong lịch sự rời đi, này chỉ là tiểu thuyết tui viết để thỏa mãn bản thân thôi.
Mặt khác, hoan nghênh mọi người để lại bình luận, yêu mấy bạn ( づ ̄3 ̄) づ╭~