Cơ mặt bên má hắn căng chặt, không nói tiếp nữa.
Hắn tuy đã rời khỏi môn phái nhưng vẫn luôn quan tâm đến chuyện của môn phái, mấy năm nay hắn đem linh thạch kiếm được đều đổi thành đan dược tốt đưa về môn phái, bản thân chỉ giữ lại những thứ kém hơn, nhưng dù vậy cũng không thể chữa khỏi cho sư huynh sư tỷ.
Ban đầu Thẩm Túy An đã có chút tuyệt vọng, nhưng việc Ngô quản sự được chữa khỏi đã khiến hắn nhìn thấy hy vọng, có lẽ Thẩm Dao Chu có cách chữa khỏi cho sư huynh sư tỷ?
Thẩm Dao Chu nghe xong, thành thật nói: "Ta không biết, chưa tận mắt nhìn thấy tình hình của bệnh nhân, ta không thể đưa ra phán đoán."
Nàng nói rất thận trọng nhưng Thẩm Túy An lại nhạy bén nhận ra, nàng chỉ nói không biết chứ không phải không thể.
Thẩm Túy An lập tức quyết định trở về môn phái bẩm báo với sư phụ, dù thế nào cũng nên thử một lần.
Hắn để lại hộ vệ cho Thẩm Dao Chu, lại nhìn cái túi trữ vật rách nát trên thắt lưng nàng, đưa túi trữ vật của mình cho nàng, lại dặn dò nàng ra ngoài cẩn thận rồi mới vội vàng rời đi.
Thẩm Dao Chu không phải là người thích náo nhiệt, dứt khoát ở trong phòng luyện tập dùng linh lực khâu vá, nếu ở trong phòng thấy chán liền đến Vũ Y Phường đi dạo.
Nàng vốn không muốn mặc bộ Bích Ngô Kim Tước đó nữa, nhưng hiệu quả hồi phục linh lực của nó thực sự quá thơm nên cũng không thay ra.
Vết thương của Ngô quản sự đã lành hẳn, mấy người làm trong tiệm chỉ biết vết thương của ông ta là do Thẩm Dao Chu chữa khỏi, lại thấy nàng tuy là cháu gái của đông gia nhưng không hề làm bộ làm tịch, ngược lại tính tình tốt bụng dễ gần, cũng dần dần thân thiết với nàng.
Trong tiệm có không ít người làm là nữ tử, lại đều khéo tay, thật sự không đành lòng nhìn Thẩm Dao Chu ăn mặc tùy tiện như vậy, phụ lòng nhan sắc của mình, liền kéo nàng đến trước gương trang điểm muốn giúp nàng trang điểm thật đẹp.
"Thẩm tiểu thư có làn da đẹp, không cần trang điểm quá nhiều, nhưng phải chú ý đến lớp trang điểm..."
"Bộ Bích Ngô Kim Tước này rất hợp với Thẩm tiểu thư đấy, nếu trên đầu thêm một chiếc khăn choàng sẽ càng giống tiên nữ..."
"Thẩm tiểu thư ngày thường đừng chỉ buộc tóc lên, kiểu tóc Tương Phi này rất đơn giản..."
Thẩm Dao Chu cười gượng: "Không... không cần đâu."
Nhưng nàng không thể chống lại được đối phương, chỉ có thể nhắm mắt chịu trận, mặc cho bọn họ làm gì thì làm trên người mình, đến khi mở mắt ra, chính nàng cũng phải kinh ngạc.
Rõ ràng nhìn không khác gì trước đó nhưng lại có cảm giác tươi mới.
Thẩm Dao Chu cũng không nhịn được mà xoay mấy vòng trước gương, ngắm nghía thật kỹ, tuy sợ phiền phức nhưng cô nương nào lại không muốn mình xinh đẹp chứ.
Đang lúc bọn họ chơi vui vẻ, không ngờ tên Kim Bổng Chùy đó lại đến.
Lần trước hắn bị Thẩm Túy An đuổi đi vẫn luôn ghi hận trong lòng, vì vậy nhân lúc Thẩm Túy An không có ở đây, hắn lại dẫn người đến diệu võ dương oai.
Hắn âm u quét mắt nhìn khắp Vũ Y Phường, cuối cùng dừng lại ở Thẩm Dao Chu, mắt lập tức trợn tròn.
"Người đâu, mang cả người lẫn quần áo về cho ta!"
Bầu không khí của Vũ Y Phường lập tức thay đổi.
Các hộ vệ đều nhảy ra bảo vệ Thẩm Dao Chu ở phía sau.
Ánh mắt dâʍ đãиɠ của Kim Bổng Chùy đảo một vòng trên vạt áo hở ra của Thẩm Dao Chu, liếʍ môi: "Tiểu mỹ nhân, ta thấy tu vi của ngươi không cao, nếu theo ta sẽ có vô số đan dược cho ngươi dùng, chẳng phải tốt hơn là tự mình khổ sở tu luyện sao?"