Nghe xong ý định của đại trưởng lão, hắn có chút buồn cười: "Ta thấy không cần thiết, tình trạng linh mạch của ta ta tự hiểu rõ nhất, không có vấn đề gì cả."
Nhưng đại trưởng lão rất cố chấp: "Không được! Dao Chu nói như vậy chứng tỏ chuyện này rất quan trọng, ngươi nhất định phải đi."
Thẩm Túy An cười nhẹ: "Nếu ta không đi thì sao, chẳng lẽ đại trưởng lão còn muốn trói ta đi à?"
Đại trưởng lão: "..."
Ông ta cũng muốn lắm nhưng xét về võ lực, ngay cả khi ông ta ở thời kỳ đỉnh cao cũng không phải là đối thủ của Thẩm Túy An.
Ông ta chỉ có thể làm theo cách vô lại, bám riết lấy Thẩm Túy An giống như ruồi bọ vo ve bên tai hắn, nhắc hắn đi tái khám.
Chỉ cần Thẩm Túy An muốn dùng linh lực ngăn cách ông ta, ông ta sẽ giả vờ bị thương: "Ta vừa mới phẫu thuật xong, Dao Chu nói linh mạch của ta vẫn chưa lành hẳn, nếu bị thương thì..."
Thẩm Túy An: "..."
Trước đây sao hắn không phát hiện ra đại trưởng lão lại có một mặt như vậy chứ!
Cuối cùng hắn cũng hết cách, chỉ có thể theo đại trưởng lão đến Lan Đinh Viện.
Vừa đến cửa Lan Đinh Viện, bọn họ đã thấy có người đang giằng co, đến gần mới phát hiện ra là tứ công tử, hắn muốn Thẩm Dao Chu phẫu thuật cho hắn nhưng phòng trong bệnh viện đã đầy, đây lại không phải là bệnh cấp cứu, Thẩm Dao Chu bảo hắn lấy số rồi về nhà chờ tin.
Tứ công tử là con trai trưởng của gia chủ, trước khi lục công tử trở về, hắn là người thừa kế được công nhận, ngoại trừ việc từng bị Thẩm Túy An làm khó dễ, hắn chưa từng bị người khác từ chối.
Hắn tức giận gọi hộ vệ của mình đến, định đập phá Lan Đinh Viện.
Không ngờ còn chưa kịp đập phá, bản thân hắn đã bị ném ra ngoài.
Đại trưởng lão quát: "Nếu để lão tử phát hiện ngươi đến tìm Dao Chu gây phiền phức nữa, ta sẽ đánh cả cha ngươi!"
Thẩm Túy An: "..."
Nhưng vì sự quấy phá của tứ công tử, hai người cũng nhận ra rằng an ninh của Lan Đinh Viện này không tốt.
Thẩm Túy An: "An Thành, ngươi dẫn một đội người đến bảo vệ Dao Chu."
Đại trưởng lão: "Không cần, lão phu đi gọi nội vệ của Trừng Giới Đường đến, nếu có ai dám đến gây chuyện, ta sẽ trực tiếp nhốt bọn chúng vào Trừng Giới Đường!"
Nội vệ là lực lượng bí ẩn và mạnh nhất của Thẩm gia, không dễ dàng rời khỏi Trừng Giới Đường, đại trưởng lão phái bọn họ đến, còn ai có thể làm gì nữa.
Ván này, Thẩm Túy An chịu thua.
Đại trưởng lão cười khẩy: "Tiểu tử, so với lão phu, ngươi còn non lắm."
Thẩm Túy An: "..."
Đợi Thẩm Dao Chu thay quần áo đến đại sảnh, đại trưởng lão và Thẩm Túy An đã đấu khẩu với nhau mấy hiệp.
Thẩm Túy An nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, nhàn nhã thưởng thức linh trà, còn đại trưởng lão thì tức giận ngồi ở vị trí xa hắn nhất.
Thẩm Dao Chu xã giao qua loa với Thẩm Túy An một câu rồi đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây ngươi cảm thấy thế nào, linh lực vận hành có thông suốt không? Linh mạch còn đau không? Còn uống đan dược không?"
Thẩm Túy An bị hỏi đến mức trở tay không kịp.
Thẩm Dao Chu vẻ mặt nghiêm túc, trên tay cầm một miếng ngọc giản có khắc tên hắn, vừa nghe hắn nói vừa ghi chép.
Sau khi Thẩm Túy An trả lời xong, Thẩm Dao Chu lại quét qua người hắn, linh mạch sạch sẽ, xem ra đã hồi phục khá tốt.
Thẩm Túy An bị ánh mắt của nàng quét qua, chỉ thấy người lạnh toát như thể không mặc quần áo, không khỏi rùng mình.