Chương 9: Vật liệu xây nhà (1)

Khu đất rộng 600 mẫu đất của Dinh thự Tường Vi và những ngọn đồi gần đó nối với dãy núi Tam Thanh, đã bị quân phòng thủ thực vật ngoài hành tinh dọn sạch từ lâu, chỉ còn những cây non nhỏ chưa bị đột biến.

Nhìn từ xa, nó giống như một quả trứng kho trụi lủi với những gốc rạ bên trên.

Trên vùng đất bằng phẳng xa xa có những mầm non thưa thớt, còn không cao bằng đám cỏ dại cứng đầu mọc ở đống đổ nát trong thành phố.

Hoài Du đi đi lại lại trên lãnh thổ rộng lớn của mình phát hiện nước trong hồ trong vắt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy. Bên trong chỉ có vài cây thuỷ sinh, vài con cá nhỏ.

Cũng không biết quân đội làm thế nào mà có thể giữ được ngọn núi và vùng nước này an toàn đến vậy.

Cô nhìn dãy núi Tam Thanh dài dằng dẵng, cao chót vót cách đó không xa.

Đó là nơi cô tỉnh dậy, những tảng đá hiểm trở dựng đứng, bị bao quanh bởi nhiều loại thực vật đột biến từ mọi hướng, xếp chồng lên nhau tạo nên một cảnh tượng khác hẳn với những tảng đá khác.

Lại ngẩng đầu nhìn máy đo giá trị đột biến bên cạnh, Hoài Du không khỏi thất vọng thở dài, chậm rãi bẩm lẩm.

”Lực lượng phòng vệ thực vật ngoài hành tinh có thứ gì đó.”

……

Nhưng trước khi thở dài, cô phải nghĩ xem phải làm gì với ngôi nhà của mình, để nó có thể che mưa chắn gió.

Nhưng xung quanh không có vật liệu gì, cho dù cô dỡ gạch và đá khỏi móng nhà, cô cũng không có khả năng thêm bùn vào các thanh xà.

Sau nhiều lần cân nhắc, cô vẫn phải dựa vào núi để sinh tồn.

Cô đi dọc theo Hành Lang Hoa Tường Vi tiến về phía trước, đi ngang qua một tòa nhà bằng phẳng, xa xa còn có lính canh gác, có vẻ đây là nơi đóng quân của đội phòng thủ thực vật ngoài hành tinh.

Đi bộ không biết bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy khu vực có tấm biển ghi [8].

Trong miệng quân phòng thủ hôm qua đã nói nơi này từng phát sinh dị động, có lẽ bọn họ đã đi qua đó.

Giờ phút này nhìn nhìn xung quanh, Hoài Du cuối cùng cũng cong đôi mắt lại. Đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá, nhẹ giọng nói:

”Cẩn thận mở cửa giúp ta, đừng để bị phát hiện.”

Sau đó lịch sự nói thêm: “Cảm ơn.”

Những cành cây trước mặt bắt đầu rung chuyển, chẳng mấy chốc chúng dã bắt đầu tách thành một lối đi chỉ có thể chứa một người như sáng ngày hôm qua.

Chờ đến khi Hoài Du đi xuyên qua, cành cây lại quấn lại với nhau, che kín không để lại dấu vết.

Rời khỏi giới hạn thành phố, dãy núi trước mặt dường như mới chính là quê hương của cô. Con đường mơ hồ đã sớm bị các loại thực vật bao trùm. Hoài Du xuyên qua bụi cỏ dại ở giữa, vẻ mặt như được trở về nhà.

Nhưng hiện tại cô không có nhà, cô chỉ muốn tìm vài vật liệu để xây nhà thôi.

Bởi vậy đi chưa được bao lâu, cô đã coi trọng mấy cây dây leo xoắn trong rừng.

Vào đầu mùa xuân, nhiệt độ trên núi xuống thấp, cây dây mây trước mắt chỉ mơ hồ có thể thấy được những chồi non đang phình ra. Nhưng nếu hỏi đây là loại cây gì, có lẽ cũng không thể phân biệt được.

Nhưng Hoài Di chỉ rối rắm một chút, lập tức đưa ra lực chọn:

”Hoa tím! Hoa Tử Đằng! Ta thích! Lấy ngươi đến xây nhà cho ta đi!”

Cây mây trước mặt tuy được gọi là ‘Đằng’ nhưng đường kính của thân rễ cắm vào đất của nó phải từ 4cm đến 5cm. Đất đá trên núi rắn chắc, rễ của nó cắm lại sâu, Hoài Du nắm thân nó bằng hai tay có hết sức để rút.

Nhưng cố nửa ngày nó không hề sứt mẻ.

Ngược lại lòng bàn tay cô đã đổ hết lên.

”…”

Nhưng cô cũng không hề cảm thấy nản lòng mà chỉ men theo cành cây tiến về phía trước, tìm đoạn thân chưa mọc dày rồi đưa tay bẻ gãy.

”Cạch”

Dây mây mỏng manh được bẻ xuống mà không tốn nhiều công sức, chẳng mấy chốc cô đã nhổ một bó. Mãi cho đến khi toàn bộ cái cây bị bẻ chỉ con cái thân chính, trên mặt đất tính cóp được một bó, Hoài Du mới dừng tay lại.