Chương 4: Không có thẻ đóng góp (2)

Cuối cùng đưa ra quyết định.

”Tôi thật sự muốn sống ở nơi này! Có được không?”

Cô suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng gọi nhân viên công tác: “Chị gái~”

Đối phương:…

Nhân viên công tác trầm mặc một lúc, sau đó làm các thủ tục cho cô với nét mặt u ám.

”Qua đó ký tên chuyển quyền sở hữu, sau khi làm thủ tục xong thì sang sảnh bên cạnh nhận lương thực cứu trợ.”

Thủ tục chuyển nhượng không hề rườm rà, hiện giờ đất đai đều được nhà nước tiếp quản, cô chỉ cần ký tên ấn dấu vân tay là được.

Đối phương còn đặc biệt nói với cô: “Cô được phân vào dinh thự số 1, có 600 mẫu đất, cách xa hơn là dinh thự số 2 số 3…”

Vừa hướng dẫn Hoài Du làm thủ tục, vừa thở dài: “Cô gái nhỏ, cô đừng cảm thấy được phân nhiều đất đai là tốt. Một người, ba thước đất, hai sào rau là đủ cho cô rồi. Một mình sống ở đó, thật sự rất nguy hiểm.”

”Hơn nữa, đất đai bây giờ cũng không đắt, nếu cô chọn một toà nhà chưa hoàn thiện vận hành vài năm, đợi đến khi lập gia đình, sinh con, có khi chính quyền thành phố có thể thưởng cho cô một căn nhà tốt hơn.”

Hoài Du một bên ký giấy xoèn xoẹt, ấn dấu vân tay rồi đẩy bản hợp đồng đã ký về phía người đàn ông trung niên trước mặt, ngoan ngoãn nói:

“Chú ơi, cháu ký xong rồi.”

Cô trông chỉ mới mười tám mười chín tuổi, người đàn ông trung niên trước mặt cô đã trải qua mấy năm thiên tai càn quét, mới 30 tuổi nhưng khuôn mặt như đã ngoài 40 tuổi, giờ phút này không khỏi trầm mặc.

Quên đi, mười mấy tuổi còn không có đầu óc, lại nửa điểm cống hiến cũng không có, nhất định là được người nhà bảo vệ quá tốt, không biết trời cao đất dày…. Phải trải qua chút khó khăn, tự cải thiện đầu óc vậy.

Nghĩ nghĩ, thấy đối phương cũng không lớn hơn con mình bao nhiêu, cuối cùng an ủi một câu.

”Nếu thật sự không làm được cũng đừng cố chấp, lực lượng phòng thủ thực vật ngoài hành tinh của chúng ta đóng quân cách đây 1km, có chuyện gì nhớ rõ phải đi tìm bọn họ nhé.”

Hoài Du nở nụ cười, giọng ngọt ngào.

”Tôi biết rồi, cảm ơn chú.”

Sức tàn phá của thực vật biến dị quá lớn, hiện giờ các tài liệu giấy hiếm khi được cấp cho các cá nhân. Chờ đến khi hồ sơ điện tử được phân loại thành dữ liệu lớn, Hoài Du lúc này mới cầm tấm thẻ rỗng tuếch của mình sang phòng bên cạnh để nhận lương thực cứu trợ.

Bên này so với phòng cục quản lý ở đại sảnh, có vẻ đặc biệt ồn ào hơn.

”Tại sao tôi có 600 điểm mà chỉ nhận được hai cân đậu nành, một cân gạo và một nắm hạt rau giống?”

”Có thể đổi ba trăm bình dịch dinh dưỡng thành các loại gạo khác không?”

”Lãnh được nhiều như vậy cậu còn bất mãn cái gì? Ở đây tôi chỉ nhận được hai cân đậu nành thôi!”

”Tôi nhổ vào, cô chỉ có 200 điểm! Hai cân đậu nành chia cho cô là đã nhiều rồi có được không?”

”Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa! Tôi nghe nói, bảo đảm tối thiểu cho mỗi người một cân đậu nành và dịch dinh dưỡng dùng cho một tháng. Hai trăm điểm của cô là quá ít đi? Trước đây có phải vẫn luôn lười biếng bị trừ mất điểm không?”

”Mẹ kiếp, phía trước có người được 2000 điểm, đổi được một cái điện thoại di động!”

“A a a thật hay giả! Có thể truy cập internet không?”

”Tôi không biết, nếu sớm biết có thể đổi điện thoại di động, tôi đã đi theo quân dự bị dọn dẹp từng nhà một, liều mạng biểu hiện…”

”Đừng, đừng, chậu cây tuy ít khi có thực vật đột biến nhưng không phải không có, cậu đừng vì một cái điện thoại di động mà bỏ mạng.”

”Oa, tôi mới biết được tin này, nếu không muốn sống trong trung tâm thành phố có thể đổi xe đạp điện cũ.”

”Tôi không muốn đổi, nhà máy điện mới được cung cấp, điện đắt lắm.”

”Tôi không tin, chờ ngày cuộc sống về đúng quỹ đạo, những thứ này sớm muộn gì cũng sẽ có. Nhưng nhà trong trung tâm thành phố đều được giữ gìn rất tốt, đảm bảo an toàn.”

”Bà ơi, cháu buồn chết mất, cháu nhìn thấy người trước mặt chọn căn nhà mà cháu từng trả tiền thế chấp…”

”Hẳn là khu Versailles! Khi đó chính phủ thu thuế thống nhất, điểm cống hiến không tiếc!”