Chương 9: Nhiệm vụ đặc biệt

Thấy Tư Hạ có năng lực tự bảo vệ mình, Tần Niên buông tâm, xoay người chuyên tâm đối phó với tang thi.

Người thứ hai xuống dưới chính là Sùng Nhất Tinh, sau khi hắn xuống liền lấy ra chủy thủ từ bên hông, gia nhập hành động quét sạch tang thi.

Thấy hết thảy Tư Hạ: “……”

Thì ra là bọn họ có vũ khí, vậy cô có thể lấy lại dao phay của cô không?

Dù sao đó chính là cục cưng tiền nhiệm của cô!



Hành động quét sạch tang thi dưới lầu cũng coi như thuận lợi, trên lầu lại xảy ra vấn đề.

Bởi vì động tĩnh trong phòng học, tang thi ngoài hành lang ngo ngoe rục rịch.

Sau khi Tư Hạ bọn họ đi xuống, suy xét đến tầm quan trọng của Lâm Niệm Niệm, Ngụy Diên An để cho cô ta đi xuống sau Sùng Nhất Tinh.

Nhưng Lâm Niệm Niệm đứng ở trước mặt Ngụy Diên An, khuôn mặt trắng bệch, khóe mắt mang nước mắt, mặc cho Ngụy Diên An khuyên như thế nào cũng không chịu đi xuống.

Sử Bình An không kiên nhẫn, tùy tay kéo một học sinh lại, chỉ vào cửa sổ nói: “Cậu đi xuống trước.”

Học sinh bị hắn kéo qua trên mặt vui vẻ, dứt khoát trèo lên cửa sổ, túm áo đồng phục bò xuống.

Tang thi bên ngoài Hành lang đã lao nhao, ai đều rõ ràng càng về sau sẽ càng nguy hiểm.

Lúc này làm ra vẻ là không muốn sống nữa sao?

Học sinh kia trong lòng phun tào hai câu, tốc độ càng thêm nhanh hơn.

Sau khi Sử Bình An thấy học sinh hắn kéo ra đã bò xuống, hắn lại kéo thêm một người nữa.

Người trong phòng học càng ngày càng ít, tang thi ngoài hành lang càng ngày càng càng xao động, bàn ghế chặn ngoài cửa sổ đong đưa, truyền đến tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.

Cuối cùng chỉ còn lại có Sử Bình An, Ngụy Diên An cùng Lâm Niệm Niệm.

Lâm Niệm Niệm co rúm ở góc tường. Khóc chít chít, vẫn không chịu đi xuống.

Sử Bình An không thể nhịn được nữa, nện một quyền ở trên tường phía sau cô ta, ngữ khí hung ác: “Cô mà không tự đi xuống, tôi sẽ ném cô xuống đó!”

Tiếng khóc của Lâm Niệm Niệm ngừng lại, không thể tin được: “Mấy người là do ba tôi phái tới để cứu tôi!”

“Vậy thì sao?” Sử Bình An không chút nào để ý, hắn toét miệng, nụ cười ở trong mắt Lâm Niệm Niệm trông rất là đáng sợ: “Chờ gặp được Lâm trưởng quan, tôi sẽ nói cho ông ta là cô bị tang thi cắn, chết rồi. Lúc đó cô đoán xem, ông ta có thể vì cô mà trừng phạt chúng tôi hay không?”

Lâm Niệm Niệm đương nhiên biết ba cô ta sẽ không.

Cứu cô ta vốn dĩ là nhiệm vụ cá nhân, không hoàn thành còn có cấp trên che chở, ba cô ta cũng không thể làm gì mấy người Tần Niên.

Bọn họ nguyện ý cứu cô ta, hoàn toàn là bởi vì theo bản năng phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy.

Đạo lý Lâm Niệm Niệm đều hiểu, nhưng cô ta không muốn cúi đầu, ngoài mạnh trong yếu: “Anh dám!”

“Cô lại không lăn xuống thử xem tôi có dám hay không?” Sử Bình An túm Lâm Niệm Niệm ném về phía bên cửa sổ, lấy khẩu súng từ bên hông ra chỉ vào đầu cô ta: “Lăn xuống đi!”

Lâm Niệm Niệm nhìn họng súng tối om, sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng trèo lên cửa sổ.

Tiếng thét chói tai của cô ta hấp dẫn vô số tang thi, động tĩnh ngoài hành lang càng lúc càng lớn.

Loảng xoảng một tiếng.

Bàn ghế trên cùng không chịu được gánh nặng ngã xuống đất.

Xuyên qua khe hở của tầng bàn ghế còn sót lại, Sử Bình An nhìn thấy rõ ràng tầng tầng lớp lớp tang thi chen chúc nhau ngoài cửa kính.

Cửa kính đã có khe nứt.

“Diên An, cậu mau xuống đi!” Sử Bình An đẩy Ngụy Diên An về phía cửa sổ, hắn lại lấy ra chủy thủ từ bên hông, vận sức thủ thế về hướng hành lang.

Ngụy Diên An biết không phải là lúc làm ra vẻ, lúc này phải đi xuống càng nhanh càng tốt, hắn nhảy lên cửa sổ, lại phát hiện Lâm Niệm Niệm vừa mới đến vị trí lầu hai.

Hắn chưa kịp quay đầu lại nói tình huống cho Sử Bình An, liền nghe được tiếng vang thật lớn truyền đến.

Cửa kính vỡ…

Tang thi ngoài hành lang vươn tay, bò lên trên cửa sổ trống rỗng, chen vào khe hở bàn ghế, ý đồ chui vào phòng học ăn luôn người bên trong.

“Đi mau!” Sử Bình An khóe mắt nứt ra, hắn quay đầu hô to với Ngụy Diên An.

Dưới lầu, vì duy trì nhân thiết không thể gϊếŧ tang thi, Tư Hạ đang nhàm chán thì nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn nhìn.

Nhìn thấy tiểu trà xanh nắm áo đồng phục, cách mặt đất còn có 1 mét, mắt cô sáng rực lên.

Ngay lúc Tư Hạ cân nhắc xem nên giáo huấn tiểu trà xanh như thế nào thì âm thanh thông báo của hệ thống đột nhiên vang lên.

[Đã mở ra nhiệm vụ đặc biệt, Tư Hạ tiểu thư hãy đi cứu Sử Bình An và Ngụy Diên An, nhiệm vụ thành công, không gian mở rộng gấp đôi, nhiệm vụ thất bại trừng phạt điện giật cấp 2!]

!!!

Cô nghe thấy cái gì?

Nhiệm vụ thất bại, trừng phạt điện giật cấp 2?

Khóe miệng Tư Hạ ngoéo một cái, lại muốn chém đầu.

Nhẫn nhịn, cô ở trong lòng hỏi hệ thống trà xanh: “Trà xanh chết tiệt, ta yếu ớt không thể tự gánh vác, đi cứu bọn họ như thế nào?”

Đây chính là do trà xanh chết tiệt không cho cô OOC nha, không có liên quan gì đến cô.

[Sau khi hoàn thành nhiệm, hệ thống sẽ trợ giúp cô xóa sạch ký ức cuả mọi người ở đây. ]

Nghe được câu trả lời, nụ cười Tư Hạ đọng lại.

Xóa sạch ký ức?

Xóa sạch ký ức thì bọn họ làm sao biết được mình cũng không yếu ớt chứ?

[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nhiệm vụ sắp thất bại! ]

Hệ thống trà xanh thấy Tư Hạ còn bất động, lập tức thét chói tai ở trong đầu cô.

Tư Hạ quơ quơ đầu, ý đồ lắc cho cái con gà thét chói tai trà xanh chết tiệt này bị choáng váng.

Lắc đầu xong, thấy trà xanh chết tiệt quả nhiên không còn thanh âm, Tư Hạ vừa lòng đi đến phía dưới chỗ áo đồng phục.

Có sẵn công cụ ở đây, cô cũng không nghĩ bám tường trèo lên.

Nhưng mà trên dây áo đồng phục còn có tiểu trà xanh đang lung lung lay lay, có chút chướng mắt.

Nghĩ đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người ở đây sẽ mất đi ký ức, Tư Hạ túm giáo phục hai bước trèo đến gần Lâm Niệm Niệm.

Giơ chân đạp cô ta xuống.

Dông dông dài dài, nhìn liền thấy phiền.

Đá Lâm Niệm Niệm xong, tâm tình Tư Hạ tốt hơn chút xíu, làm lơ phản ứng của mọi người phía dưới, cô bám vào áo đồng phục, bò vài cái liền tới trên phòng học.

Trong phòng học.

Một tầng bàn ghế cuối cùng đã sập, tang thi vọt vào.

Ngụy Diên An nhảy về phòng học, trong ánh mắt tức giận của Sử Bình An cầm chủy thủ gϊếŧ tang thi đang nhào về phía hắn: “Đừng thất thần, có thể gϊếŧ một con thì gϊếŧ một con.”

Sử Bình An rút chủy thủ đang cắm vào đầu tang thi ra, tay không ngừng, miệng cũng không nhàn: “Quay lại đây làm gì?”

“Không phải vì cậu.” Ngụy Diên An khẩu thị tâm phi: “Lâm Niệm Niệm còn chưa có xuống tới, tôi không thể đi xuống được.”

“Lại là cái cô Lâm Niệm Niệm này, sớm biết vậy tôi cho cô ta viên đạn băng luôn cho rồi.” Sử Bình An ra tay càng thêm dùng sức, hoàn toàn coi tang thi đang ùa vào trở thành thế thân của Lâm Niệm Niệm.

Tư Hạ nhảy vào phòng học, liền nghe được Sử Bình An nói muốn một phát súng bắn chết Lâm Niệm Niệm.

Cô tán thưởng mà nhìn Sử Bình An, móc ra đại khảm đao từ trong không gian.

Tên nhóc này có giác ngộ đó.

Tư Hạ xách theo khảm đao đi đến trước mặt bọn họ, khảm đao giơ lên lại rơi xuống.

Trước mặt Sử Bình An ục ục rơi xuống đầy đầu tang thi, hắn không thể tin được mà quay đầu.

Liền thấy cái cô gái nhỏ yếu ớt được Tần Niên cõng xuống xách theo đại khảm đao, nhìn hắn cười quỷ dị.

“Đi xuống đi, các em trai tay mơ.” Tư Hạ kéo hai người đẩy về phía sau, giống như thổ phỉ khiêng đại khảm đao: “Chỗ này hãy giao cho Tư đại ca của các cậu xử lý đi.”

Tư Hạ đẩy hai người đi sau đó mặc kệ bọn họ. Giả vờ làm trà xanh đáng yêu ngoan ngoãn, yếu ớt không thể tự gánh vác một ngày, cục cưng nhỏ của cô đã không vui rồi.

Tư Hạ nghẹn hỏng rồi xách theo đại khảm đao đi chém gϊếŧ, tang thi ngoài hành lang rất nhiều, nhưng đa số đều chen chúc gần nhau.

Tư Hạ vung đại khảm đao lên. Một đao rơi xuống mang theo một chuỗi đầu tang thi. Mấy tang thi có chiều cao thấp, chỉ còn nửa cái đầu, có mấy con chỉ còn nửa cái bả vai.

Hai người Sử Bình An và Ngụy Diên An ở phía sau Tư Hạ nhìn đến nỗi gương mặt đều đã tê rần.

Hai người bọn họ liếc nhau, sau đó nối tiếp nhau nhảy về hướng cửa sổ.

Sử Bình An: Không được, hắn phải là người đầu tiên nói cho Niên ca, hắn cứu được cũng không phải là cái cô gái nhỏ yếu ớt gì.

Ngụy Diên An: Hắn muốn nói trước, không thể để tên Sử Bình An này giành trước!