Tần Niên cuối cùng vẫn là không hỏi ra miệng.
Bởi vì cô gái nhỏ nhét chocolate cho hắn, nói xong câu kia, liền bày ra tư thái tiễn khách.
Một bộ không muốn nhiều lời với hắn.
Tư Hạ đích xác không muốn nói chuyện thêm với Tần Niên, bởi vì Tần Niên ở đây, cô mở miệng phải gọi ca ca.
Không giống như lúc ban ngày gϊếŧ tang thi gặp được tên ngốc kia cô có thể buột miệng thốt ra hai chữ ca ca, đối mặt với Tần Niên, cô cứ có cảm giác xấu hổ không thể hiểu được.
Thấy Tần Niên rời đi, Tư Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô dựa vào tường, nhàm chán mà nhìn về phía nhóm học sinh ở phía sau.
Không nghĩ tới liếc mắt một cái liền thấy được cái người lần trước đẩy cô xuống sông, tiểu trà xanh Lâm Niệm Niệm.
Tư Hạ theo bản năng sờ sờ bốn phía, lại không sờ thấy cục cưng đại khảm đao của cô.
Phiền muốn chết!
Đều do cái trà xanh chết tiệt này mạnh mẽ trói định cô, bằng không cô tuyệt đối phải chém chết tiểu trà xanh.
Ánh mắt Tư Hạ không chút nào che giấu, Lâm Niệm Niệm đứng giữa nhóm học sinh rất nhanh nhận thấy ánh mắt của cô.
Động tĩnh khi Tư Hạ tiến vào nhóm học sinh đều biết, nhưng bởi vì là do Tần Niên cứu, không ai dám lên tiếng nghi ngờ.
Lâm Niệm Niệm lúc ấy nhìn thoáng qua Tư Hạ lại cúi đầu.
Trước mắt, cô ta lại ngẩng đầu nhìn qua lần nữa, liền đối diện với ánh mắt tràn ngập ác ý của Tư Hạ.
Lâm Niệm Niệm run run, vội vàng cúi đầu, chen chen về phía bạn học bên cạnh.
Tố chất tâm lý của tiểu trà xanh thật kém.
Tư Hạ bĩu môi, lại đưa mắt nhìn chằm chằm về phía những học sinh cô thấy không thuận mắt.
Nhìn đi.
Nơi này thật nhiều người đều là tiểu bạch nhãn lang mà cô đã từng cứu đó.
…
Ngay lúc Tư Hạ dùng ánh mắt công kích tiểu bạch nhãn lang, mấy người Tần Niên ăn xong chocolate bổ sung thể lực, đã bắt đầu tính toán kế hoạch lao ra ngoài.
Đại khái là trong trường học còn có những người sống sót khác, tang thi vốn tập trung ở ngoài hành lang phòng học đã tan đi không ít.
Phía trước khu phòng học đã bị Tư Hạ gϊếŧ không ít, không còn nhiều lắm.
Bởi vì không có cách nào xác định số lượng tang thi ngoài hành lang, kế hoạch của Tần Niên là thoát ra từ cửa sổ. Học sinh được cứu đều mặc đồng phục của trường, lấy áo khoác đồng phục thắt lại, cột vào cửa sổ, hoàn toàn cũng đủ khoảng cách 3 tầng lầu.
Hắn đi đầu, Sử Bình An cản phía sau.
Nhưng làm sao Tư Hạ đi xuống được liền trở thành vấn đề.
Trên tay cô có thương tích, thoạt nhìn mềm mềm yếu yếu, không biết có thể nắm quần áo mà bò xuống được hay không.
“Niên ca, để em cõng cô ấy đi.” Bởi vì Tư Hạ cho đồ ăn, Sử Bình An tính tình nóng nảy nhưng thật ra có vài phần hảo cảm với cô.
Cõng một cô gái gầy yếu cũng không phí sức gì.
Tần Niên nhìn hắn một cái, trực tiếp ra quyết định: “Tôi cõng cô ấy.”
“Nhưng……” Sử Bình An vừa định nói Tần Niên là người nhất leo xuống, phải đối mặt với tang thi, cõng Tư Hạ không tiện hành động.
Đã bị Sùng Nhất Tinh bên cạnh quơ quơ cánh tay đánh gãy.
Tần Niên không để ý đến động tác nhỏ của bọn họ, bảo Ngụy Diên An hỏi áo đồng phục của nhóm học sinh phía sau.
Mà hắn lại đi đến bên cạnh Tư Hạ bên người, nói kế hoạch của bọn họ cho cô
“Anh cõng tôi?” Nghe được Tần Niên nói muốn cõng cô đi xuống, Tư Hạ kinh ngạc nhìn nhìn hắn, theo bản năng cự tuyệt: “Tôi có thể tự……” nhảy xuống được.
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Mong Tư Hạ tiểu thư không được OOC!] còn chưa nói xong, hệ thống trà xanh lại kêu lên.
Lời nói trong miệng Tư Hạ lập tức xoay vòng: “Được, cảm ơn ca ca.”
Trà xanh chết tiệt!
Nhân thiết mà hệ thống trà xanh cấp cho Tư Hạ là để chuyên môn đối mặt với Tần Niên.
Cụ thể chính là yếu ớt không thể tự gánh vác.
Tần Niên chỉ coi như không có nghe thấy lời nói phía trước của Tư Hạ, thấy cô đồng ý liền ra chỗ khác.
Tư Hạ đem toàn bộ lửa giận đối với hệ thống trà xanh chuyển dời toàn bộ lên người đám bạch nhãn lang kia. Trước mắt cô cũng không làm được gì. Chỉ có thể tùy cơ chọn một tên bạch nhãn lang may mắn, ánh mắt cô hung ác mà nhìn chằm chằm.
Tổng cộng có 3 tầng lầu, cô rõ ràng có thể nhảy xuống được.
Cõng cái gì mà cõng?
Cô không có chân sao?
…
Ngụy Diên An thu đồng phục không quá thuận lợi.
Mấy học sinh được cứu nghe nói phải dùng đồng phục trèo từ trên cửa sổ xuống đều thực kháng cự.
Hơn nữa mặc đồng phục ở trên người, ít nhất có thể ngăn cản tang thi cào trúng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Niệm Niệm khuyên bảo mới không tình nguyện mà đưa đồng phục ra.
Ngụy Diên An liếc mắt nhìn Lâm Niệm Niệm một cái, xách theo áo đồng phục đi đến trước mặt Tần Niên.
Tần Niên nhìn thấy biểu tình trên mặt Ngụy Diên An liền hiểu rõ lý do, hắn trấn an một câu: “Chờ đi ra ngoài tìm một chỗ an toàn thì không cần để ý tới bọn họ nữa.”
Tần Niên thắt áo đồng phục lại với nhau, cùng Sử Bình An lôi kéo xác định sức nặng có thể chịu được, sau đó cột vào trên cửa sổ.
Công việc chuẩn bị đã xong, Tần Niên nhảy lên cửa sổ, thấy Tư Hạ còn ngồi đó, hắn nâng nâng mi, gọi cô: “Cô gái nhỏ, lại đây.”
Tư Hạ còn đang tận sức với việc nhìn chằm chằm bạch nhãn lang, căn bản không phản ứng lại.
Vẫn là Sử Bình An đi tới đứng trước mặt cô, cô mới ngẩng đầu.
“Ca ca, làm sao vậy?” Tư Hạ ngẩng đầu nhìn Sử Bình An đang ngăn trở tầm mắt cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Sử Bình An được gọi là ca, sửng sốt một chớp mắt: “Niên ca gọi cô.”
“À.” Tư Hạ đứng dậy, vỗ vỗ tay.
Cô đi về phía Tần Niên, vừa bớt thời gian trừng mắt nhìn Lâm Niệm Niệm một cái.
Kết quả vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Niệm Niệm.
Tư Hạ lập tức hung tợn mà trừng mắt lại.
Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu trà xanh!
Sớm hay muộn cũng đánh chết cô!
Đi đến bên cửa sổ, Tần Niên một bàn tay nắm chặt áo đồng phục, một cái tay khác đưa về phía Tư Hạ, thanh âm mang theo mềm mại mà chính hắn cũng không nhận ra: “Đi lên, cô gái nhỏ.”
Tư Hạ nhìn khóe miệng hắn hơi hơi giơ lên, có chút khó chịu.
Đắc ý cái gì vậy?
Nếu không phải sợ trà xanh chết tiệt điện cô, cô nhảy từ nơi này xuống một cái thể hiện tài năng cho hắn xem.
Khó chịu thì khó chịu, trên mặt Tư Hạ vẫn là ngoan ngoãn mà nắm lấy cánh tay vươn ra, nhảy lên cửa sổ.
Tần Niên buông áo đồng phục ra, chuẩn bị cõng Tư Hạ lên lưng trước.
Tư Hạ bị động tác buông tay của hắn làm cho hoảng sợ.
Không xong!
Không phải người này muốn ném cô xuống chứ!
Lại không nghĩ Tần Niên ngồi xổm xuống, lời nói giống như đúc lại vang lên lần nữa: “Đi lên, cô gái nhỏ.”
Cửa sổ nhỏ hẹp, nhưng Tần Niên lại ngồi xổm xuống rất là vững chắc, đôi tay hắn vòng ra sau lưng, mở rộng về phía Tư Hạ
Thoạt nhìn vô cùng an toàn đáng tin cậy.
Tư Hạ hoảng hốt vài giây, chờ cô tỉnh táo lại, đã ghé vào trên lưng Tần Niên.
“Ôm chắc, cô gái nhỏ.” Tần Niên một bàn tay bảo vệ cô, chỉ dùng một bàn tay nắm chặt áo đồng phục theo vách tường trượt xuống.
Tư Hạ cảm thụ được lực cánh tay của Tần Niên, trong lòng rất là phức tạp.
Cô đã chết rất nhiều, rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên có người che chở cô như vậy.
Hình như cũng không tồi.
Rất nhanh đã xuống tới mặt đất, tang thi chung quanh nhìn thấy Tư Hạ và Tần Niên, lập tức xao động lên.
Tần Niên buông Tư Hạ xuống, để cô tránh ở phía sau, đá vào mấy con tang thi đang nhào lại
Thấy Tần Niên không có vũ khí, Tư Hạ lấy cái dao phay bị đào thải từ từ trong không gian ra đưa cho hắn: “Ca ca, cho anh.”
Tần Niên mới vừa sờ đến chủy thủ bên hông: “……”
Ai có thể nói cho hắn, vì sao trên người cô gái nhỏ này còn có dao phay vậy?
Đây không phải là lúc miệt mài theo đuổi, Tần Niên nhìn thoáng qua Tư Hạ, vẫn đưa tay tiếp nhận dao phay.
Đại khái là bởi vì không dùng qua dao phay làm vũ khí, động tác của hắn có chút lạ lẫm, hơn nữa tang thi lại quá nhiều.
Rất nhanh đã có tang thi đột phá phòng tuyến của hắn, gào rống nhào về phía Tư Hạ đang được hắn bảo hộ ở sau người.
“Cẩn thận!” Tần Niên hoảng sợ, vội vàng xoay người muốn kéo Tư Hạ qua.
Nhưng hắn nhìn thấy gì?
Cô gái nhỏ mà hắn cho là yếu ớt đang nhấc chân đá bay tang thi.
Là thật sự bay.
Tư Hạ nhìn ánh mắt kinh ngạc củaTần Niên, chột dạ mà chớp chớp mắt.
Xong đời!
Phản xạ có điều kiện của cô khi thấy tang thi!