Trên con đường quê nhỏ, người đàn ông cao lớn đang cẩn thận nắm tay một thiếu nữ nhỏ xinh đi chầm chậm.
Ánh trăng như nước, bóng dáng họ in trên mặt đất.
-
Tần Niên lâu lâu lại quay đầu nhìn Tư Hạ, xe giáo vụ dừng cách đó không xa, đoạn đường không dài.
Nhưng hắn luôn có một loại ảo giác, giống như đang nắm tay Tư Hạ đi đến địa lão thiên hoang.
Tư Hạ hơi hơi cúi đầu nhìn hai cái bóng trên mặt đất.
Nhìn cái bóng của mình rõ ràng lùn hơn một đoạn, cô có chút không vui. Cô tiến lên phía trước vài bước, làm cho cái bóng của mình ngang với Tần Niên mới chịu.
Tần Niên bị kéo đi, ngẩn người, thấy cô gái nhỏ nhìn chằm chằm cái bóng, hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Rõ ràng thoạt nhìn mềm mềm yếu yếu, sao lại thích tranh cường háo thắng như vậy.
-
Sắc trời dần sáng.
Xe giáo vụ lại lần nữa khởi hành, tiếp tục lên đường đến căn cứ.
Người lái xe đổi thành Lạc Ngang.
Tư Hạ rúc ở hàng ghế cuối cùng mà ngủ, còn chưa dậy.
Lúc đi ngủ, cô chưa thay đồ, bộ quần áo màu sắc rực rỡ lúc băm Lưu Tinh ngày hôm qua đã bị dính đầy máu đen.
Trong xe giáo vụ không có chỗ thay quần áo, Tư Hạ ghét bỏ bản thân dơ bẩn, không nỡ dùng cái thảm nhỏ yêu quý của mình.
Nhưng giờ phút này, trên người cô là cái thảm Tần Niên mang từ trạm xăng dầu về.
Là cái mà Tần Niên cho cô.
-
Con đường ở nông thôn tuy không có tang thi nhưng có một số nơi vì quá hẻo lánh nên đường không được sửa sang, cũng rất khó đi.
Tư Hạ bị xóc tỉnh ngủ.
Không ngủ ngon, cô có hơi bực bội.
Nhìn thấy cái thảm trên người, cô càng bực.
A a a!
Ai làm dơ cái thảm của cô?
Khẳng định lại là cái đồ cẩu Tần Niên kia!
“Dậy rồi?” Tư Hạ đang mắng ở trong lòng, liền nghe thấy người bị mắng người ôn nhu hỏi cô.
Tư Hạ tức giận liếc mắt nhìn hắn.
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Mong Tư Hạ tiểu thư ghi nhớ nhân thiết!] Nhìn thấy phản ứng của Tư Hạ, hệ thống trà xanh lập tức nhảy ra ngoài.
Được lắm!
Đều nhân lúc cô không vui chọc cô đúng không?
Không đối phó được Tần Niên chẳng lẽ cô còn không đối phó được trà xanh chết tiệt sao?
Tư Hạ tức giận.
Coi hệ thống trà xanh như mục tiêu trút giận, ngón tay cô điểm điểm trong không khí.
Mỗi ngày khiếu nại một lần đã hoàn thành ~
Lập tức nhận được cảnh cáo của cấp trên, hệ thống trà xanh: […… ]
Ký chủ là đồ bệnh tâm thần!
Nó nhịn!
A a a, nó nhịn không được!
Nó đã trói định mấy ký chủ, chưa từng gặp qua cái loại ký chủ bệnh tâm thần coi việc mỗi ngày khiếu nại nó một lần như kiểu điểm danh hằng ngày giống Tư Hạ.
Bệnh tâm thần, bệnh tâm thần, bệnh tâm thần!
Hệ thống trà xanh quá tức giận, quyết định dùng việc công trả thù riêng.
[ Mở ra nhiệm vụ đột xuất, Tư Hạ tiểu thư hãy thâm tình mà gọi Tần Niên mười lần ca ca, sau khi nhiệm vụ thành công khen thưởng một chai nước khoáng, nhiệm vụ thất bại, tiến hành trừng phạt điện giật cấp một!]
Tư Hạ vừa mới cử báo xong, tâm tình tốt hơn một chút: “……”
Thâm tình mẹ nhà ngươi!
Trà xanh chết tiệt có bệnh hả!
Nhẫn nhịn, Tư Hạ ở trong lòng hỏi: “Định nghĩa thâm tình như thế nào?”
[Chào cô, Tư Hạ tiểu thư!] Hệ thống trà xanh thay đổi thành giọng nói của giáo sư đại học, trong giọng nói nghiêm túc rõ ràng mang theo cảm giác vui sướиɠ khi người gặp họa: [Đương nhiên là khi nào tôi công nhận là thâm tình thì mới là thâm tình.]
Trà xanh chết tiệt!
Tư Hạ xem như đã nhìn ra, trà xanh chết tiệt chính là quan báo tư thù!
-
“Ca ca.”
Một đôi mắt đào hoa của thiếu nữ như ẩn chứa sương mù mờ mịt, thanh âm kiều mềm động lòng người, như là đang gọi người yêu thương nhất.
Rõ ràng là xưng hô giống y những lúc trước lại làm Tần Niên nháy mắt sửng sốt.
“Ca ca.”
Tư Hạ chớp chớp mắt, lại kêu một tiếng.
Tần Niên vẫn không có phản ứng.
Tư Hạ không kiên nhẫn, có lệ mà lại kêu tám tiếng nữa.
Đồ cẩu này vì sao lại không để ý tới cô?
Là do cô kêu không đủ thâm tình sao?
Rõ ràng cô thấy trong phim ngôn tình cô xem lúc làm thêm trong tiệm, nữ chính nhìn nam chính diễn y như vậy.
Chẳng lẽ cái cô nữ chính kia kỹ thuật diễn không tốt?
Sớm biết vậy không học theo cô ta.