Chương 41

Cô ta đã nghĩ kĩ rồi, lát nữa đổi chỗ ngồi với nam sinh tên Hạo Thiên kia, mặc kệ ai nói gì cô ta cũng sẽ không thừa nhận cô ta đẩy Lưu Tinh.

Nhưng ai ngờ Hòa Hạo Thiên chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, lại cúi đầu không nói một lời.

Rõ ràng dùng sự im lặng để từ chối cô ta.

Lâm Niệm Niệm có chút không cam lòng, tiếp tục kêu hai tiếng: “Hạo Thiên ca ca? Hạo Thiên ca ca?”

Lần này Hòa Hạo Thiên ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên.

Lâm Niệm Niệm hận cực kỳ, hét lớn: “Hòa Hạo Thiên!”

Hòa Hạo Thiên lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô ta: “Không đổi.”

Lâm Niệm Niệm trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng không làm gì được.

Cô ta muốn gϊếŧ chết cái tên Hòa Hạo Thiên này!

Tất cả đều đáng chết!

Lưu Tinh đáng chết, Hòa Hạo Thiên cũng nên chết!!



Mấy người Tần Niên bị hành động ném chủy thủ của Tư Hạ ảnh hưởng, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lưu Tinh.

Chờ đến khi bọn họ nhớ tới, gần đó đã sớm không còn bóng dáng của Lưu Tinh.

Sử Bình An đi tìm, không tìm được.

Tần Niên nhíu nhíu mày: “Không cần quay lại nữa, cậu ta hẳn là sống không lâu.”

Lưu Tinh đi đến kết cục như vậy chỉ có thể nói là xứng đáng.

Bọn họ một đường mang theo hắn đi đến nơi này, hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt.

Kết quả lòng tốt đổi lại được cái gì?

Nghĩ đến cảnh tượng Lưu Tinh ôm chân Sử Bình An không bỏ, Tần Niên nhăn mày càng chặt.

Thật là thứ bạch nhãn lang.



Cái chủy thủ Tần Niên đưa cho Tư Hạ vẫn còn cắm ở trên đầu con chó, hắn sợ Tư Hạ nhìn thấy thi thể sẽ gặp ác mộng, không cho cô đi qua.

Tư Hạ: “……”

Tư Hạ cô đây sẽ bị một con chó xấu xí dọa cho gặp ác mộng?

Xem thường ai đó?!

Tư Hạ lặng lẽ quăng cho Tần Niên ánh mắt xem thường, không muốn để ý đến hắn nữa, bảo Sử Bình An lấy chủy thủy về giúp mình.

Đại não của sinh vật bị tang thi hóa là bộ phận ghê tởm nhất trên người chúng.

Chủy thủy lấy về vừa hôi hám vừa dơ bẩn.

Tư Hạ rất chi là ghét bỏ.

Cô đi vào trong xe giáo vụ mang ba lô của mình xuống dưới, sau đó móc ra từ bên trong một bình nước khoáng, còn có cả một đầu bơm nước nhỏ.

Đối với chuyện Tư Hạ thường xuyên lấy từ trong ba lô ra những đồ vât không hợp với lẽ thường, mấy người Tần Niên tỏ vẻ đã quen.

Tư Hạ cắm đầu bơm vô, ấn mở, bắt đầu tỉ mỉ rửa sạch chủy thủ.

Tần Niên ngẩn người, khóe miệng không khống chế được mà điên cuồng nhếch lên.

Cô gái nhỏ để ý đến cái chủy thủ mà hắn tặng đến như vậy sao?

Tư Hạ: Làm ơn đi!

Cô chỉ là thích vũ khí sạch sẽ mà thôi!

Tư Hạ rửa sạch sẽ chủy thủ, bỏ vào ba lô, sau đó nhìn nhìn mấy người Tần Niên hôi hám bẩn thỉu, lại móc ra mấy cái khăn lông, vẫy vẫy tay với bọn họ: “Các ca ca, mau tới đây rửa đi.”

Sử Bình An là người đầu tiên đi tới.

Hắn muốn vò đầu!



Mấy người tháo hết băng dán trên người, rửa sạch sẽ xong mới lên xe giáo vụ.

Lạc Ngang mới vừa tỉnh dậy, có chút mê mang mà nhìn bọn họ.

“Sao lại ngủ rồi?” Tần Niên lên nhìn thấy dáng vẻ Lạc Ngang như vừa mới tỉnh ngủ, hỏi hắn.

Lạc Ngang xoa xoa phía sau cổ đau nhức, càng thêm mê mang: “Em cũng không biết, đột nhiên lại ngủ mất.”

Tần Niên vỗ vỗ bờ vai của hắn, không hỏi hắn sao lại không giữ Tư Hạ lại, ngữ khí quan tâm: “Có thể là do quá mệt mỏi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Vâng.” Đồng thời, Lạc Ngang cũng không hỏi bọn hắn tang thi cẩu thế nào rồi.

Có thể an toàn trở về chứng minh tang thi chó đã bị gϊếŧ.

Mọi người đều hơi mệt, quyết định thay phiên nhau nghỉ ngơi tại chỗ.



Từ khi Tần Niên bọn họ trở về, Lâm Niệm Niệm liền căng thẳng thần kinh, sợ bọn họ hỏi cô ta vì sao lại đẩy Lưu Tinh xuống.

Kết quả căn bản không có ai để ý.

Tất cả mọi người coi cô ta như không khí.

Cô ta thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, đồng thời lại có chút khó chịu.

Cho nên sống chết của mấy học sinh bọn họ ở trong mắt mấy người Tần Niên chỉ là râu ria thôi sao?