Chương 38: Tang thi chó

Vùng ngoại thành của thành phố D rất hoang vắng.

Sùng Nhất Tinh lái xe rất lâu, gần đến đêm mới gặp được một ngôi làng có thể nghỉ chân.

Ngôi làng không lớn, bên trong tối đen như mực.

Rất yên tĩnh.

Chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy mấy tiếng chó kêu kì quái, như là tiếng gầm gừ từ trong cổ họng bị tắc nghẽn.



Nghe tiếng chó kêu, Tư Hạ ngồi dậy.

Tang thi động vật, lại là tang thi chó!

Cô vội vàng nhắc nhở Tần Niên: “Ca ca, tiếng chó kêu rất kỳ quái, chúng ta đi vào bên trong có được không? Tôi sợ!”

Tần Niên cũng nghe thấy có vẻ không bình thường, cũng quyết định như vậy: “Nhất Tinh, rời khỏi đây.”

Tần Niên cũng không phải sợ tang thi chó, mà bởi vì hiện tại bọn họ còn không có bất kì kinh nghiệm gì khi đối phó với tang thi động vật.

Hơn nữa trời đã tối hẳn, dưới hoàn cảnh như vậy mà đối mặt với tang thi chó thực lực còn chưa rõ, bọn họ cũng không chiếm được lợi thế gì.

Sùng Nhất Tinh ngồi ở ghế điều khiển, nhìn phía bên ngoài được đèn đường chiếu sáng, đối diện xe giáo vụ là một con chó đen lớn đang như hổ rình mồi, cười khổ một tiếng với người phía sau: “Niên ca, anh nói muộn rồi!”

Sắc mặt Tần Niên lạnh lẽo.

Hắn đắp cái thảm nhỏ lên người Tư Hạ, vỗ vỗ đầu cô: “Ngoan ngoãn ở đây, tôi đi xem.”

Tư Hạ: “……”

Xem thì xem, vỗ đầu cô làm gì?

Cô cũng không phải là tang thi chó!



Tần Niên đi đến trước đầu xe, nói Lạc Ngang đưa chủy thủ lại, Bảo hắn ra phía sau với Tư Hạ.

Hắn nắm chặt chủy thủ, quan sát con chó đen lớn trước mặt.

Ánh đèn không sáng lắm, sau khi nhìn kĩ, Tần Niên mới phát hiện, kia căn bản không phải là con chó đen lớn.

Chẳng qua bởi vì toàn bộ lông đã bị tróc ra, lớp da bên ngoài thối rữa, lộ ra lớp thịt bên trong, sau khi bị tang thi hóa, cơ bắp sẽ thiên về màu đen, nhìn sơ qua giống như một con chó đen lớn.

“Đi xuống đi, chúng ta đi gϊếŧ nó.” Tần Niên duỗi tay cầm ba lô của Sử Bình An, lấy ra mấy cuộn băng dán to từ trong ba lô, chia cho mấy người.

Để phòng ngừa vạn nhất, Tần Niên đã nói Sử Bình An bỏ băng dán vào.

Tỉ mỉ dán băng dán lên những vùng da lộ ra ngoài, Tần Niên mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.

Bởi vì đột nhiên gặp tang thi chó, ai cũng không chú ý tới Lâm Niệm Niệm phía sau Lưu Tinh đang ngồi gần cửa xe.

Ngay lúc Sử Bình An là người cuối cùng đi ra, trong nháy mắt khi cửa sắp đóng lại, Lưu Tinh cảm giác sau lưng mình có một lực đẩy mạnh, không trụ được ngã về phía trước.

Xe giáo vụ vốn là chuyên dùng cho nhà trẻ, thanh chắn gần cửa xe cũng tương đối thấp, Lưu Tinh bị đẩy văng ra ngoài cửa xe.

“A!” Một tiếng tiếng thét chói tai vang lên.

Tang thi chó vốn đang như hổ rình mồi, nháy mắt có động tĩnh, há to miệng rộng, nhào về hướng Lưu Tinh đang kêu.



Từ sau khi bị nhét vớ thúi vào miệng, Lâm Niệm Niệm vẫn luôn muốn gϊếŧ Lưu Tinh.

Bởi vì quá mức chán ghét, cô ta thậm chí không thể chờ được đến khi gặp được cha cô ta.

Khi nghe thấy tiếng chó kêu, cô ta đã bắt đầu lưu ý động tĩnh trên xe.

Nghe thấy Tư Hạ nói tiếng chó kêu rất kì quái cùng với phản ứng khác thường của Tần Niên, cô ta đoán bên ngoài có thể là tang thi động vật.

Cô ta biết cơ hội gϊếŧ chết Lưu Tinh đã đến.

Lần đầu tiên muốn gϊếŧ chết người mình căm ghét, Lâm Niệm Niệm không thể nói được cảm giác trong lòng mình là gì, không có sợ hãi, ngược lại ẩn ẩn có chút hưng phấn.

Dưới loại cảm xúc như vậy, ngay cả tang thi chó cô ta cũng không rảnh mà sợ hãi.

Sau khi mấy người Tần Niên lục tục xuống xe, trong nháy mắt Sử Bình An chuẩn bị đóng cửa, Lâm Niệm Niệm bắt chuẩn cơ hội, đẩy Lưu Tinh xuống.



Trong xe giáo vụ có mở đèn, nương theo ánh đèn mờ nhạt, ở hàng ghế cuối cùng, đang nhàm chán mà ngồi nhìn chằm chằm Lâm Niệm Niệm phát ngốc, Tư Hạ đương nhiên cũng nhìn thấy được một màn Lâm Niệm Niệm đẩy người xuống xe.

Nhìn thấy động tác đẩy người thuần thục của Lâm Niệm Niệm, Tư Hạ có chút ngứa răng.

Lần trước có phải tiểu trà xanh này cũng nhân lúc cô đang mệt mỏi không phòng bị mà đẩy cô xuống sông chết đuối giống như vậy hay không?

Mẹ nó!

Tức chết Hạ!