Chương 3: Trà xanh chết tiệt

Tiểu khu Thế An là tiểu khu dành cho dân nghèo nổi tiếng nhất thành phố D. Cổng lớn tiểu khu có thể ra vào tự do, dẫn tới sau khi mạt thế xảy ra, số lượng tang thi ở đây rất nhiều.

Mỗi khu nhà trong tiểu khu Thế An chỉ có sáu tầng.

Nhà của Viên Bác ở lầu 6.

Thái dương chiếu trên đỉnh đầu, thiêu đốt mặt đất.

Viên Bác đã ngồi ở ban công một lúc lâu.

Vào sáng sớm, hắn bị tiếng khóc la bên ngoài đánh thức, lúc này mới phát hiện bên ngoài trời đất đã thay đổi.

Lầu sáu còn coi như an toàn, nhưng thức ăn ở nhà Viên Bác không còn nhiều, hắn vốn định đi ra ngoài tìm chút vật tư, nhưng quái vật bên ngoài thật là đáng sợ.

Chỉ có thể ngồi chờ ở ban công, xem có thể tìm được cơ hội đi ra ngoài hay không.

Đợi hồi lâu, bởi vì bên ngoài đã không có người sống, những con tang thi đã bắt đầu đi lang thang không mục đích.

Viên Bác không tìm được cơ hội ra ngoài, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh.

Hắn vội vàng vươn đầu nhìn qua, chỉ thấy những con tang thi vốn đang đi loạn giờ phút này toàn bộ hướng về một phương hướng mà chạy tới.

Từ giữa đàn tang thi Viên bác loáng thoáng nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy liền màu trắng. Hắn nhịn không được mà đổ mồ hôi thay cô gái trẻ.

“Trời ạ!” Hình ảnh tiếp theo hoàn toàn xảy ra ngoài dự kiến của Viên Bác.

Hình ảnh cô gái trẻ bị tang thi vây quanh cắn chết cũng không có phát sinh, ngược lại là đám tang thi kia từng con tiếp từng con ngã xuống.

“Trà xanh chết tiệt.” Tư Hạ nhìn cái váy liền áo màu trắng không tiện hành động, mặt vô biểu tình mà mắng một câu.

Cái trà xanh chết tiệt này, không chỉ có dùng điện giật cô, giật điện xong còn yêu cầu cô mặc váy liền áo màu trắng vào đi hoàn thành nhiệm vụ.

Bệnh tâm thần!

Trà xanh chết tiệt!

Tư Hạ hoàn toàn xem mấy con tang thi đang vây lại đây tang thi trở thành hệ thống trà xanh, dao phay ở trên tay nàng phảng phất như Thần Khí, một dao chém xuống, đầu tang thi nhất định sẽ rớt xuống một cái.

Cho đến khi gϊếŧ hết toàn bộ tang thi vây lại đây, Tư Hạ xoa xoa cánh tay tê mỏi, nhìn cái váy liền áo dính nhớp đầy mấy vết vàng, trắng, đỏ bẩn thỉu.

Lại không nhịn được: “Trà xanh chết tiệt!”

Trà xanh hệ thống: […… ]

Nó nhịn!

Còn không phải là mắng hai câu sao?

Đại đa số tang thi bên ngoài đều vây lại đây, chỉ còn lại có rải rác mấy con.

Tư Hạ quét quét mắt, đột nhiên nhìn thấy một con tang thi cũng mặc váy liền áo màu trắng.

Cô nắm chặt dao phay, đi qua.

……

“Trà xanh chết tiệt, ta chém chết ngươi!” Tư Hạ hoàn toàn coi con tang thi kia trở thành thế thân hệ thống trà xanh, dao phay băm từng nhát, từng nhát lên người con tang thi đã chết hẳn. Máu tươi văng khắp nơi.

“Chào cô, tôi có thể cùng hành động với cô được không?” Viên Bác thấy tang thi bên ngoài thi cơ hồ đều bị cô gái kia giải quyết sạch, liền xuống dưới chuẩn bị ôm đùi.

Nhưng mới vừa đi đến, liền nhìn thấy cô gái hắn chuẩn bị ôm đùi, gương mặt vô biểu tình mà chém thi thể tang thi thành tám khối.

Nhưng vì ôm đùi, hắn căng da đầu nói cho hết lời.

Tư Hạ nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cô còn chưa có mở miệng, hệ thống trà xanh đột nhiên lên tiếng: [Thủ tục trà xanh điều thứ nhất, nhìn thấy người khác phái tuổi tác xấp xỉ, phải gọi là ca ca.]

Trên mặt đầy vết máu, mắt đào hoa hơi hơi cong lên, nhìn qua ngoan ngoãn cực kỳ: “Ca ca, anh muốn cùng hành động với tôi sao?”

Ca mẹ nhà ngươi!

Trà xanh chết tiệt!

“Đm!!!” Viên Bác nhìn thấy bộ dáng của cô, lông tơ dựng thẳng, ý định ôm đùi tan thành mây khói, cất bước liền chạy.

Tư Hạ híp mắt nhìn nhìn thanh niên đã chạy xa, thu hồi nụ cười, dùng mấy mảnh váy liền áo rách của tang thi lau lau dao phay.

Sau đó đứng dậy xách theo dao phay, đi hướng siêu thị Phúc Đáo.

Vừa đi còn không quên mắng hệ thống trà xanh một câu: “Trà xanh chết tiệt!”

Hệ thống trà xanh: [……]

Người này không sợ nó lại giật điện tiếp sao?

Siêu thị Phúc Đáo siêu thị lớn nhất gần đây, đồ dùng bên trong rất đầy đủ hết, vừa đẹp lại giá rẻ.

Bởi vì lúc tang thi bùng nổ là giờ cao điểm, tang thi trên đường rất nhiều, Tư Hạ xách theo dao phay, tay đã chém tê rần mới đến Siêu thị Phúc Đáo .

Chủ nhân siêu thị là một đôi vợ chồng già, là người rất tốt, mỗi lần nhìn thấy Tư Hạ đều cười tủm tỉm.

Nhưng hai cụ già giờ phút này đều biến thành tang thi, nghe thấy Tư Hạ đẩy ra cửa kính, liền giương nanh múa vuốt mà chạy tới.

Tư Hạ nhìn thoáng qua, không có biểu tình gì, cô chen chân vào, đá văng một con tang thi, giơ tay chém xuống, lại giải quyết một con tang thi kia.

Sau đó ném dao phay ra, vừa lúc chém vào cổ con tang thi vừa bị cô gạt ngã.

“Trà xanh chết tiệt!” Tư Hạ đi qua nhặt dao phay lên, lại mắng hệ thống trà xanh một câu.

Hệ thống trà xanh: Có bản lĩnh thì đừng để nó về sau tìm được cơ hội điện giật cô!

Siêu thị nơi nơi đều là vết máu, nhưng trừ hai chủ tiệm già, cũng không có nhìn thấy tang thi khác.

Tư Hạ tùy tay nhặt lên hai chai nước khoáng, một túi mì ăn liền, hoàn thành nhiệm vụ của trà xanh chết tiệt.

[Chúc mừng Tư Hạ tiểu thư hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, khen thưởng đã phát, mời Tư Hạ tiểu thư kiểm tra và nhận.] Dù nó đối với chuyện Tư Hạ mắng nó là trà xanh chết tiệt có chút bực bội, nhưng hệ thống trà xanh vẫn tận chức tận trách mà thông báo.

Âm thanh thông báo kết thúc, Tư Hạ lập tức cảm giác được không gian tồn tại.

Cô nhìn nhìn, lạnh nhạt phun tào: “Thật nhỏ!”

Chỉ lớn bằng cái phòng vệ sinh nhà cô, cũng không biết xấu hổ gọi là khen thưởng?

Phun tào thì phun tào, dùng vẫn là phải dùng.

Tư Hạ nhặt chai nước khoáng và bánh mì vừa nhặt tiện tay ném vào trong không gian, sau đó bắt đầu vơ vét siêu thị.

Những đồ bị dính máu cô không liếc mắt một cái, chỉ chọn đồ sạch sẽ ném vào không gian..

Sau khi vơ vét hơn phân nửa không gian vật tư, Tư Hạ liền ngừng tay.

Trà xanh chết tiệt, chỉ cho cái không gian nhỏ như vậy, còn lại cô muốn đi lấy ít thuốc men, tốt nhất lại thêm một cái khảm đao. Cái dao phay nát này quá nhỏ, chém làm cô tê cả tay.

Tư Hạ ghét bỏ mà nhìn thoáng qua cái dao phay đã cùng cô đánh gϊếŧ một đường.

[Đã mở ra nhiệm vụ thứ hai, Tư Hạ tiểu thư hãy đi đến Nhất Trung, tìm được Tần Niên. Sau khi nhiệm vụ thành công, khen thưởng một tấn xăng, nhiệm vụ thất bại tiến hành trừng phạt giật điện cấp 1.] Hệ thống trà xanh tuyên bố nhiệm vụ xong, sợ bị mắng, liền bắt đầu giả chết.

Ai mà nghĩ Tư Hạ nghe thấy cái nhiệm vụ này, một câu cũng không nói, ngay cả mắng nó trà xanh chết tiệt cũng không.

Thật kỳ quái.

Hệ thống trà xanh lặng lẽ liếc mắt nhìn Tư Hạ một cái.

Liền nhìn thấy cô gái mở miệng ra là trà xanh chết tiệt, giờ phút này an an tĩnh tĩnh đứng đó, không biết suy nghĩ cái gì.

Tư Hạ đang ngẩn người.

Nàng cứ cảm thấy mình đã nghe qua cái tênTần Niên này.

Nhưng lục soát hết tất cả ký ức trong vô số lần sống lại của mình, đều không có phát hiện hình ảnhTần Niên.

[Tư Hạ tiểu thư!] Hệ thống trà xanh đột nhiên lớn tiếng kêu lên ở trong đầu Tư Hạ.

Nó thừa nhận nó là đang trả thù.

Tư Hạ bị hoảng sợ, vô cùng bất mãn: “Kêu la cái gì? Trà xanh chết tiệt!”

[ Tư Hạ tiểu thư, đã quy hoạch lộ tuyến nhiệm vụ cho cô, hãy căn cứ theo lộ tuyến mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.] Thanh âm của hệ thống trà xanh khôi phục bình thường.

Lộ tuyến quy hoạch là một mũi tên màu xanh lục, Tư Hạ chỉ cần đi theo mũi tên, là có thể đến Nhất Trung.

“A.” Nghe xong trà xanh hệ thống nói, Tư Hạ không cho là đúng, “Ngươi nói mau chóng thì phải mau chóng, ta cứ không mau chóng đấy.”

Phía sau quầy thu ngân có một cái ghế dựa, bên trên loang lổ vết máu, Tư Hạ nhìn cái váy liền áo dơ hề hề trên người, không có chút tâm lý gánh nặng nào mà ngồi xuống ghế.

Không chỉ như thế, cô còn lắc chân, một bộ dạng cà lơ phất phơ.

Rất là thiếu đánh.

Trà xanh hệ thống nhịn không được: [Tư Hạ tiểu thư, cô lại không phối hợp hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng chỉ có thể lại điện giật cô một lần.]

Nghe vậy, Tư Hạ lập tức bắn lên khỏi ghế.

Trà xanh chết tiệt!

Chỉ biết điện giật cô!