Chương 22: Tuyệt chiêu của Tư Hạ

Sử Bình An nhịn Lâm Niệm Niệm đã lâu, ngay giây phút Tư Hạ bị cô ta kéo qua suýt chút nữa bị thương, sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu hắn đã đứt.

Sau khi xác định Tư Hạ an toàn, hắn bước nhanh đến chỗ Lâm Niệm Niệm, túm lấy cô ta muốn ném ra ngoài.

“A!” Lâm Niệm Niệm bị lôi đi, hét lên một tiếng.

“Anh làm gì vậy?!” Ba nam sinh nghe thấy tiếng thét của Lâm Niệm Niệm, đột nhiên vọt lại, ngăn Sử Bình An.

Sử Bình An lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tránh ra!”

“Niệm Niệm không phải cố ý, cũng do cô ấy quá sợ hãi thôi.” Một nam sinh trong đó mở miệng nói chuyện thay cho Lâm Niệm Niệm.

“A.” Sử Bình An cười lạnh một tiếng: “Không phải cố ý, đây đã là lần thứ mấy cô ta làm loại chuyện ngu xuẩn này?”

Nam sinh do dự một chút.

Lâm Niệm Niệm thấy thế, khóc lên: “Lưu Tinh ca ca, không cần để ý đến tôi, đều là lỗi của tôi.”

Nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương của Lâm Niệm Niệm, Lưu Tinh cứng cổ nói: “Niệm Niệm không phải cố ý, cô ấy có nỗi khổ.”

Hai nam sinh còn lại cũng tha thiết cầu xin giúp Lâm Niệm Niệm.

Sử Bình An không dao động, đẩy bọn họ ra, chuẩn bị quăng Lâm Niệm Niệm ra ngoài.



Tư Hạ vốn dĩ chuẩn bị đi đánh Lâm Niệm Niệm một trận xả giận, nhìn thấy Sử Bình An đã xách người lên chuẩn bị quăng ra ngoài, cô lập tức dừng động tác mà xem diễn.

Nhín thấy ba nam sinh dường như hoàn toàn quên mất mấy hành động Lâm Niệm Niệm đã từng làm, khóe miệng Tư Hạ kéo kéo.

Sao thế này?

Dưới tình huống như vậy mà còn có thể bị tiểu trà xanh tẩy não?

Đầu óc ba nam sinh này quá nhỏ ư?

Nhưng Sử Bình An tựa hồ không dao động, vẫn quyết tâm muốn quăng tiểu trà xanh ra ngoài.

[ Tư Hạ tiểu thư, hãy ngăn Sử Bình An quăng Lâm Niệm Niệm ra ngoài! ]

Đang lúc Tư Hạ xem đến cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, hệ thống trà xanh lại nhảy ra.

Tư Hạ: “…… Vì sao?”

Theo cô thấy trà xanh chết tiệt và tiểu trà xanh là cùng một bọn đi!

Bằng không vì sao trà xanh chết tiệt này luôn giúp đỡ Lâm Niệm Niệm?

[ Tư Hạ tiểu thư, sao trong lòng cô lại có thể trộm nghi ngờ tôi chứ?!] Dường như nghe thấy Tư Hạ chửi thầm, hệ thống trà xanh hét to lên gấp bội: [ Tôi đều là vì tốt cho cô!]

Tư Hạ: “…… Ngươi đừng hét nữa, ta đã biết.”

Cứ như cô là ác bá không bằng!

Tư Hạ duỗi tay Tần Niên chọc chọc bên cạnh, bắt đầu biểu diễn: “Ca ca, Niệm Niệm em ấy cũng không phải cố ý kéo tôi đâu, đừng để Bình An ca ca kéo cô ấy ra ngoài có được không?”

Tần Niên lạnh nhạt nhìn Lâm Niệm Niệm, đến khi cái eo bị một ngón tay nhỏ chọc chọc, hắn cúi đầu nghe Tư Hạ nói, trong lòng hiện lên vài phần thương tiếc.

Sao cô gái nhỏ lại thiện lương như vậy?

Thiện lương như thế không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất đây?

Không được, hắn không thể để Lâm Niệm Niệm lại có cơ hội khi dễ Tư Hạ.

Quăng ra ngoài cũng tốt, cùng lắm thì hắn đi nói chuyện với Lâm trưởng quan, tin tưởng cấp trên cũng không vì Lâm trưởng quan mà phạt bọn họ.

Tần Niên đã có quyết định, dùng sự im lặng cự tuyệt Tư Hạ.

Tư Hạ nhìn hắn không nói một lời.

Sao lại thế này?

Sao làm nũng cũng không có tác dụng?

Xem ra phải chơi lớn hơn!

Tư Hạ hít sâu một hơi, nhão nhão dính dính với Tần Niên: “Ca ca ~ người ta nghe em gái ấy nói, các anh vì nhiệm vụ mà tới đón cô ấy, vậy nếu thất bại chắc chắn sẽ bị phạt. Người ta không muốn anh bị thương tổn~ người ta sẽ đau lòng đó ~”

Tần Niên cúi đầu nhìn cô một cái, tựa hồ không dao động.

Tư Hạ dùng tuyệt chiêu, cầm lấy cánh tay Tần Niên lắc lắc: “Ca ca ~ có được không?”

Tần Niên phun ra một hơi: “Được.”

Tư Hạ thấy hắn đáp ứng, vội vàng nói: “Cảm ơn ca ca ~~~”

Âm cuối của cô kéo cực dài, đến nỗi làm trong lòng Tần Niên cảm thấy phát ngứa.

Tần Niên không dám nhìn cô nữa, phân phó Sử Bình An: “Quay lại, lên xe đi.”