Chương 13: Rung động

Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, Tần Niên băng bó ngón tay Tư Hạ cẩn thận xong liền đi ra ngoài.

Tư Hạ một người nằm ở trên giường, giơ tay lên, nhìn ngón tay được băng bó vô cùng tỉ mỉ, trầm mặc.

【Tư Hạ tiểu thư, cô đang suy nghĩ cái gì?】Nghe lén nửa ngày cũng không nghe thấy Tư Hạ mắng chửi người, hệ thống trà xanh nhịn không được, lên tiếng hỏi một câu.

Không nên nha.

Nữ nhân này thích mắng chửi người, lúc này sao không có động tĩnh gì?

Chắc không phải nghĩ chém đầu thoát khỏi nó chứ?

Nghĩ đến khả năng này, hệ thống trà xanh bắt đầu thét chói tai gấp bội: 【 A a a! Tư Hạ tiểu thư, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì? 】

“Ngươi có bệnh hả trà xanh chết tiệt?” Tư Hạ bị âm lượng phóng đại của nó chấn đến nỗi đầu óc đều hôn mê.

Trà xanh chết tiệt!

Cô đã quen với tiếng thét chói tai thường ngày của nó nhưng không nghĩ tới trà xanh chết tiệt đột nhiên gấp bội âm lượng lên.

Phiền muốn chết!

Sớm hay muộn cũng chém chết nó!

Tư Hạ không dễ chịu, liền không nghĩ để cho người khác thoải mái.

Hôm nay không cử báo hệ thống trà xanh được, Tư Hạ không làm gì được nó, chỉ có thể từ trên giường bò dậy, đi ra gian ngoài trừng mấy cái bạch nhãn lang xả giận.

Thuận tiện lại đi xem chút náo nhiệt của tiểu trà xanh.



Lâm Niệm Niệm lại bắt đầu khóc.

Nhưng mà lần này là ủy khuất thật, bởi vì cô ta bị cô lập.

Chuyện mấy người Tần Niên cố ý tới cứu Lâm Niệm Niệm, những học sinh này đều biết.

Cho nên trong tâm bọn họ vẫn cảm kích cô ta, cho dù cô ta không ngừng làm yêu.

Nhưng đã là người, sự nhẫn nại đều có giới hạn.

“Lâm Niệm Niệm, xin lỗi Ngô Noãn Noãn và Điền Ý đi.” Lâm Niệm Niệm bị bọn học sinh vây quanh ở giữa, nam sinh cầm đầu tên Mã Thạc nhìn chằm chằm cô ta nói.

Lâm Niệm Niệm cúi đầu, chỉ lo khóc, không hề có ý định xin lỗi.

Cô ta cũng không làm sai chuyện gì.

Rõ ràng là cái tên Điền Ý kia một hai phải đưa mì gói ra trước mặt cô ta, cũng tự hắn không cầm chắc, liên quan gì đến cô ta chứ?

Dựa vào cái gì muốn cô ta xin lỗi?

Thấy Lâm Niệm Niệm không chịu nói chuyện, Mã Thạc đẩy cô ta một cái, tăng thêm ngữ khí: “Lâm Niệm Niệm, xin lỗi!”

Lâm Niệm Niệm bị đẩy lảo đảo một cái, cả ngày bị chọc giận, cô ta rốt cuộc nhịn không được, quát to lên: “Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi? Tôi cũng không phải cố ý, rõ ràng đều tại anh ta!”

Cô ta chỉ vào Điền Ý, tức giận đến nỗi ngón tay phát run: “Rõ ràng đều do anh ta một hai phải chia mì gói cho tôi, cũng do chính anh ta cầm không chắc, vì sao bắt tôi phải xin lỗi?”

“Mọi người đừng trách Niệm Niệm, là, là do tôi cầm không chắc.” Thấy Lâm Niệm Niệm chỉ lại đây, Điền Ý cúi đầu xê dịch về phía sau, nhỏ giọng mà giải thích.

Không biết vô tình hay cố ý, trong lúc cử động, bả vai bị Lâm Niệm Niệm đập trúng của hắn vừa lúc lộ ra trước mặt mọi người.

Vết bầm tím trên vai Điền Ý lộ ra hoàn toàn chọc giận nhóm học sinh , trong lời nói tất cả đều chỉ trích Lâm Niệm Niệm.

“Lâm Niệm Niệm, cậu đυ.ng làm Điền Ý bị thương, người ta đã không trách cậu, còn tốt bụng cho cậu ăn mì gói, kết quả cậu thì sao?

“Đúng vậy, Lâm Niệm Niệm, cậu chính là bạch nhãn lang!”

“Đã tận thế rồi, cậu còn bưng lên cái giá đại tiểu thư, cậu cho rằng cậu là ai chứ?”



Lâm Niệm Niệm bị những người này nói chịu không nổi, lui về phía sau, chống tường, điên cuồng lắc đầu: “Điền Ý đã thừa nhận là lỗi của anh ta, có liên quan gì đến tôi chứ?”

“Các ngươi tránh ra, tránh ra đi!”

---

A, bạch nhãn lang mắng bạch nhãn lang là bạch nhãn lang sao?

Tư Hạ dựa vào tường, hứng thú mười phần mà nhìn cảnh tượng giống chang như bạo lực học đường.

Nhìn thấy động tác phảng phất như lơ đãng để lộ vết thương ra ngoài của Điền Ý, cô nhướng mày.

Trà xanh cao cấp sao?

Lâm Niệm Niệm thua không oan.

Mấy người Tần Niên đã vô cùng phiền Lâm Niệm Niệm, căn bản không quản đám học sinh kia, ngược lại còn dùng cái bàn chặn cửa phòng, chừa chỗ cho bọn họ phát huy.

Thấy Tư Hạ xem diễn xem đến mùi ngon, khóe miệng Tần Niên ngoéo một cái, xách một cái ghế dựa lại, đặt ở phía sau cô.

“Ngồi xem đi.”

Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, Tư Hạ sửng sốt một giây, phản ứng lại thấy đó là Tần Niên, không chút khách khí mà ngồi xuống.

“Ca ca, các anh mặc kệ sao?” Tư Hạ móc từ trong túi ra một nắm hạt dưa, chia cho Tần Niên một chút, vừa cắn vừa hỏi.

Tần Niên nhìn thoáng qua cái túi giống như hộp bách bảo của cô, thu hồi tầm mắt nhìn về phía đám người Lâm Niệm Niệm, trả lời Tư Hạ: “Không muốn quản, kệ bọn họ lăn lộn đi.”

Dù sao cũng không phải người một đường.

“À.” Tư Hạ gật gật đầu, lại bổ sung: “Ca ca.”

【Đêm nay Tư Hạ tiểu thư rất tuyệt đó nha, tiếp tục duy trì ~】 Hệ thống trà xanh đặc biệt chỉnh một cái giọng nói the thé chuyên dùng để khen Tư Hạ.

Tư Hạ bị cái âm thanh chết tiệt nay ghê tởm hỏng rồi.

Hạt dưa trong tay đều không thơm.

Cô ném toàn bộ hạt dưa cho Tần Niên, duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn, học theo giọng điệu của trà xanh chết tiệt: “Ca ca, người… ta muốn ngủ, bọn họ ồn áo quá đi.”

【!!! 】 Hệ thống trà xanh sợ ngây người.

Nữ nhân này làm nũng dễ nghe như vậy sao?

Ghi âm lại, ghi âm lại.

Trà xanh hệ thống khẽ meo meo mà ghi âm lại giọng của Tư Hạ, để đổi cái giọng nói the thé nó chuyên dùng khen Tư Hạ.

Tư Hạ hoàn toàn không biết việc làm của hệ thống trà xanh, cô bị trà xanh chết tiệt ghê tởm một hồi, liền nghĩ đi ghê tởm Tần Niên, thuận tiện để cho Tần Niên đi thu thập đám bạch nhãn lang không thành thật kia một chút.

Nhìn Tư Hạ bắt lấy cánh tay mình làm nũng, ánh mắt Tần Niên ám ám, nắm hạt dưa, thuận tay cất vào túi, ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía đám kia học sinh bên kia.

Tư Hạ hưng phấn mà xem diễn, hoàn toàn không nhìn thấy vành tai Tần Niên lặng lẽ đỏ lên.

Nhóm bạch nhãn lang sắp bị giáo huấn!

Thật sảng!

Chỉ là cô không thể động thủ, bằng không phải ném hết bọn họ vào ổ tang thi.

---

Bởi vì Lâm Niệm Niệm vẫn luôn không chịu xin lỗi, tình hình bên kia đã phát triển tới mức sắp động thủ luôn rồi.

Mã Thạc và mấy học sinh chuyển hóa nỗi sợ hãi cả ngày nay thành lửa giận, phát tiết toàn bộ trên người Lâm Niệm Niệm.

Nhưng bọn họ dù sao vẫn bận tâm đến thân phận của Lâm Niệm Niệm.Nhiều lắm là xô xô đẩy đẩy, rốt cuộc không ai dám xuống tay nặng.

Tần Niên đi qua, lạnh mặt không nói lời nào, chỉ nhìn bọn họ.

Hằng năm Tần Niên đi làm nhiệm vụ, luôn sống trong hoàn cảnh đầy nguy hiểm, trên tay đã dính không ít máu.

Vì hôm nay tới cứu người, hắn cố tình thu liễm vài phần.

Lúc này, vì để cho Tư Hạ yên tĩnh ngủ ngon, hắn không hề thu liễm, quanh thân toàn sát khí.

Đám học sinh này chỉ là học sinh cao trung, còn chưa thi đại học. Lúc tang thi bùng nổ cũng là theo phía sau mấy người Tần Niên, sao có thể thừa nhận khí thế như vậy.

Từng người giống như bị bóp cổ họng, tức khắc trở nên an tĩnh.

Tần Niên quét mắt nhìn bọn họ một cái, cảnh cáo: “Trước hừng đông, tôi không muốn nghe bất cứ âm thanh nào phát ra. Nếu không tôi quăng từng người các cậu ra ngoài.”

Lâm Niệm Niệm cho rằng Tần Niên đến đây vì cô ta, trong lòng vui vẻ, vừa muốn nói chuyện, ánh mắt Tần Niên liền nhìn về phía cô ta: “Bao gồm cả cô.”

Lâm Niệm Niệm sắc mặt trắng nhợt, trong lòng càng thêm hận mấy người Tần Niên, lần này tất cả những học sinh ở đây cũng đều bị cô ta ghi hận.

Tần Niên căn bản mặc kệ trong lòng cô ta nghĩ như thế nào, thu hồi ánh mắt hỏi đám học sinh: “Mấy cô cậu nghe hiểu chưa?”

Bọn học sinh nhìn đôi mắt làm người ta không rét mà run, vội gật đầu không ngừng.

Tần Niên lúc này mới vừa lòng mà rời đi, khi đến bên cạnh Tư Hạ, hắn chỉ còn ôn hòa.

Duỗi tay xoa xoa đầu Tư Hạ, Tần Niên thanh âm nhẹ nhàng mang theo ý cười: “Đi ngủ đi, cô gái nhỏ.”

Rõ ràng là cách xưng hô rất bình thường, Tư Hạ lại cảm giác được trái tim mình nhảy bùm bùm không ngừng.

Chờ nằm xuống giường, cô lại biến thành thi thể.

Xong rồi, xong rồi.

Tim đập nhanh như vậy, có phải cô sắp chết rồi không?

Tư Hạ lần đầu bắt đầu sợ chết, cô cảm thấy có chút mất mặt, tìm cái áo khoác trong không gian đắp lên mặt ngủ.