Tư Hạ xuống giường đi đến bên cạnh Lâm Niệm Niệm, một bàn tay véo cằm, một cái tay khác vỗ vỗ gương mặt đau đến toát mồ hôi lạnh của cô ta.
Từng câu từng chữ cảnh cáo: “Cách tôi xa một chút, bằng không tôi đánh chết cô.”
Lâm Niệm Niệm đau không chịu nổi, cô ta vốn dĩ muốn mạnh miệng hai câu, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh băng không chút cảm tình của Tư Hạ, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Lâm Niệm Niệm rốt cuộc cũng ngoan ngoãn, Tư Hạ vừa lòng cười cười, buông cô ta ra.
Cô xoay người, thu lại ý cười.
Sớm hay muộn cô cũng sẽ đánh chết tiểu trà xanh, nhưng không phải bây giờ, bởi vì trà xanh chết tiệt không cho.
Phải tìm cái cơ hội tốt.
Lâm Niệm Niệm chờ đến khi Tư Hạ nằm trở về trên giường, không rảnh lo thân thể đau đớn, vừa lăn vừa bò chạy tới nhóm học sinh.
[Tích, đã bắt đầu tiêu trừ ký ức, sau khi tiêu trừ, mong Tư Hạ tiểu thư ghi nhớ nhân thiết của mình.]
Tư Hạ nằm ở trên giường giả người chết, hoàn toàn không để ý tới âm thanh thông báo của hệ thống.
Nhân thiết sao.
Ngẫu nhiên cũng phải OCC một chút, bằng không sẽ rất mệt.
…
Vị trí của Tần Niên vừa lúc có thể nhìn đến chiếc giường ở phòng trong.
Hắn dựa vào trên tường, nhìn chằm chằm Tư Hạ trên giường, đáy mắt tất cả đều là tò mò.
Hắn nhớ lại bộ dáng đại sát tứ phương củaTư Hạ, nhưng đột nhiên phát hiện, những ký ức đó ở dần dần mơ hồ.
Không bình thường, hắn làm sao quên mất cô gái nhỏ…
Quên cái gì nhỉ?
Tần Niên dựa tường, nghi hoặc mà nghĩ nghĩ.
“A!” Không chờ hắn nhớ ra là đã quên cái gì, tiếng kêu của Lâm Niệm Niệm lại vang lên lần nữa.
…
[Cái cô tiểu trà … à, Lâm Niệm Niệm này, ký ức thật đúng là khó tiêu trừ.] Hệ thống trà xanh thiếu chút nữa nói buột miệng, thấy Tư Hạ không có phản ứng, nó lại bắt đầu vui sướиɠ khi người gặp họa: [ Từ những hình ảnh tôi nhìn thấy, cô ta có vẻ như rất hận cô đó, Tư Hạ tiểu thư.]
Tư Hạ khẽ hừ một tiếng, không nhúc nhích.
Tiểu trà xanh hận thì hận đi.
Dù sao sớm hay muộn cô cũng muốn đánh chết tiểu trà xanh.
Nhưng mà vừa rồi trà xanh chết tiệt rõ ràng là muốn gọi Lâm Niệm Niệm là tiểu trà xanh.
Tư Hạ đôi mắt nheo lại, ở trong lòng chất vấn hệ thống trà xanh: “Có phải nhà ngươi có thể nhìn thấy ý tưởng trong nội tâm của ta không?”
Tư Hạ cảm thấy mình bị rình coi, thực khó chịu.
[Cũng không phải có thể nhìn thấy toàn bộ.] Hệ thống trà xanh vốn đang hơi chột dạ, càng nói càng đúng lý hợp tình: [Còn không phải do Tư Hạ tiểu thư mỗi lần ở trong lòng mắng cô ta đều mắng quá lớn, cho nên tôi mới có thể nghe được.]
Nghe thanh âm vô cớ gây rối của hệ thống trà xanh, Tư Hạ mắt trợn trắng.
Vậy cô phải làm sao bây giờ?
Chỉ có thể lần sau mắng nhỏ giọng chút thôi.
“Khi nào ta có thể đánh chết tiểu trà xanh?” Tư Hạ đôi mắt xoay chuyển, hệ thống hỏi trà xanh: “Không OOC, lén đánh chết được không?”
[Tạm thời còn chưa được. ] Hệ thống trà xanh suy nghĩ một chút, ra chủ ý cho Tư Hạ: [Cô có thể chờ đến lúcTần Niên đưa tiểu… Lâm Niệm Niệm đến chỗ ba cô ta, lén lút kêu cô ta ra mà gϊếŧ.]
“Ý kiến hay.” Tư Hạ cùng hệ thống trà xanh ăn nhịp với nhau.
Nhưng mà tiểu trà xanh không nhớ rõ cô đã từng đánh cô ta, có chút tiếc nuối.
Bất quá nghe tiếng kêu đau của Lâm Niệm Niệm ở cách vách, cô lại không cảm thấy tiếc nuối như vậy nữa.
Chờ ngày nào đó thương lượng với trà thét chói tai một chút, lại đánh tiểu trà xanh thêm trận nữa đi.
Bên ngoài tiếng ồn ào không ngừng, ồn ào đến nỗi Tư Hạ cảm thấy phiền, cô đứng dậy, đóng cửa lại.
Tư Hạ một lần nữa nằm trở về trên giường, ghét bỏ mà nhéo nhéo ngón tay đã sưng lên như móng heo.
Cô móc hòm thuốc từ không gian ra, tiếp tục làm chuyện lớn còn dang dở, bôi thuốc cho móng heo.
…
Lâm Niệm Niệm đứng ở trước mặt Tần Niên, vẫn là bộ dáng rơi lệ lã chã như cũ.
Nhưng không giống như lúc trước là giả vờ, lần này cô ta thực sự đau.
Cảm giác đau nhức từ bụng truyền đến làm cô ta không thể đứng thẳng, một tay ôm bụng, một tay đỡ tường: “Ca ca, tôi xác định chính là cô ta……”
Cô ta duỗi tay chỉ chỉ cánh cửa phòng trong, giọng nói không giấu nổi oán hận: “Chính là cô ta đá tôi!”
Lâm Niệm Niệm từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tư Hạ đã cảm thấy chán ghét, giờ phút này càng muốn hất nước bẩn lên người cô.
Nhưng mặc kệ cô ta khóc lóc như thế nào, nói như thế nào, Tần Niên trước sau đều là mặt vô biểu tình, không nói một lời.
Bị vắng vẻ một ngày, Lâm Niệm Niệm có chút nóng nảy, thanh âm lớn hơn: “Mấy người là do ba tôi phái tới cứu tôi, tôi bị người ta đả thương, các người cũng mặc kệ sao?”
Tần Niên rốt cuộc có phản ứng, hắn liếc nhìn Lâm Niệm Niệm một cái, trào phúng mà cong cong môi: “Bị đả thương còn có thể kêu lớn tiếng như vậy?”
Cửa phòng an ninh rất kiên cố, cho nên Sử Bình An ở bên cạnh nhìn Lâm Niệm Niệm diễn nửa ngày cũng không lên tiếng ngăn lại.
Nghe được Tần Niên nói, hắn phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, bị đả thương còn có thể kêu như vậy sao?”
Sử Bình An đôi mắt xoay chuyển, nhìn về phía nhóm học sinh thuận tay cứu trở về.
Học sinh tên Điền Ý bị Lâm Niệm Niệm ngã xuống đè trúng cũng ở đó, nhưng trừ lúc ban đầu hét lên một tiếng, từ đầu đến cuối Điền Ý đều rất an tĩnh, cả việc bò xuống lầu cũng tự giác.
Hắn chỉ mặc một cái áo ba lỗ, vai bị Lâm Niệm Niệm đυ.ng trúng có một vết bầm to.
Sử Bình An chỉ vào vết bầm trên vai Điền Ý nói với Lâm Niệm Niệm: “Lâm đại tiểu thư, cô nhìn xem người chân chính bị cô đè trúng bị thương kia đi, người ta có khóc không? Có kêu không?”
Ngụy Diên An cũng thò lại, lạnh như băng mà nhìn Lâm Niệm Niệm: “Cô dong dong dài dài lâu lắm rồi đó, thiếu chút nữa hại chết tôi với Bình An, nếu không phải……” Bọn họ đã có thể đã chết.
Nhưng… nếu không phải cái gì chứ?
Bọn họ xuống lầu như thế nào?
Lời nói của Ngụy Diên An như mắc ở trong cổ họng, lạnh băng trong mắt toàn bộ biến thành mờ mịt.
Hắn hình như đã quên gì đó?
Lâm Niệm Niệm bị mấy người Tần Niên liên tục giáo huấn một hồi, cô ta ôm bụng khóc, cũng không dám ra tiếng, bộ dáng yên lặng rơi lệ cùng với diện mạo thanh thuần của cô ta, nhìn qua mềm yếu đáng thương.
Cô ta không hề chú ý tới ánh mắt Điền Ý dừng ở trên người cô ta, trong bình tĩnh mang theo vài phần quỷ dị điên cuồng.
…
Tư Hạ bôi thuốc cho toàn bộ các ngón tay, lại bọc băng gạc lên.
Cô vươn tay, nhìn những ngón tay được băng gạc bao lấy chỉnh chỉnh tề tề, rất là vừa lòng.
Không hổ là cô, làm cái gì cũng giỏi.
Hệ thống trà xanh nhìn thấy Tư Hạ trên mặt vừa lòng:……
Nó nhìn nhìn ngón tay Tư Hạ bị băng gạc bao xung quanh lung tung rối loạn, một lời khó nói hết.
Nữ nhân xấu xa tự cảm thấy vừa lòng là được.
Tư Hạ không cất hòm thuốc đi, cô nhìn trong không gian, không gian hiện giờ đã rộng gấp đôi.
WC nhà Tư Hạ đã biến thành phòng ngủ.
Tư Hạ sợ Tần Niên đói chết, nghĩ nghĩ từ trong không gian lấy ra một thùng mì gói đã mở, cả nước khoáng, nhét vào dưới đáy giường.
Nhét xong, cô nhấc khăn trải giường lên, mở cửa, chỉ vào đáy giường, vui vẻ mà hô lên với Tần Niên: “Ca ca, chỗ này có đồ ăn!”
Biểu cảm của Tư Hạ rất có lệ, hệ thống trà xanh không nhìn nổi nữa, tạm thời cắt đứt liên hệ với cô.
Nữ nhân xấu xa quá cay đôi mắt, nhìn xem cái kĩ thuật diễn phù hoa kia, nếu là đi đóng phim ở chỗ chúng nó, kiểu gì cũng phải đền chết.
Tần Niên nhìn Tư Hạ, trong mắt rốt cuộc có độ ấm, ánh mắt hắn dừng ở ngón tay cô gái nhỏ, định nhìn xem vết thương trên tay cô.
Liền nhìn thấy ngón tay cô gái nhỏ bị băng gạc bao lại, bao rất dày, phối hợp với ngón tay tinh tế thon dài, thoạt nhìn không khác gì que diêm.
Tần Niên:……