Bảy giờ sáng, tiếng chuông báo thức trên điện thoại vang lên, Lăng Mặc chậm rãi mở mắt, trở mình tắt báo thức rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu mới chợt nhớ ra rằng cô đã xuyên không, nơi này không phải là ngôi nhà trước đây của cô.
Lăng Mặc đã đi vào cơ thể này từ ngày hôm qua, lúc đó cơ thể này đang sốt cao đến 40 độ, nhờ vào ý chí sinh tồn mạnh mẽ, cô đã uống một viên thuốc hạ sốt, sau đó yên tâm mà hôn mê.
Có lẽ do bị bệnh nên giấc ngủ này không yên ổn, trong mơ cô liên tục gặp ác mộng, hết cái này đến cái khác rất kỳ quái và rối rắm. Đến nỗi khi Lăng Mặc tỉnh dậy, cô cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả trước khi ngủ.
Tuy nhiên, tin tốt là cô đã hạ sốt.
Dựa vào trí nhớ, sau khi tìm đại một ít đồ ăn, Lăng Mặc cuối cùng cũng có thời gian quan sát chỗ ở hiện tại của mình. Nguyên chủ cùng tên với cô, là một nữ sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, năm nay mười tám tuổi. Khi cô mười sáu tuổi, cha mẹ cô đã qua đời trong một tai nạn máy bay, từ đó trở thành trẻ mồ côi.
Nhưng khác với những người khác cũng mồ côi cha mẹ, cha mẹ của nguyên chủ đã để lại cho cô một tài sản lớn.
Nhớ đến đây, Lăng Mặc có chút suy tư. Thiết lập này, sao quen thuộc quá vậy?
Nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, Lăng Mặc đột nhiên như được soi sáng, hét to vào không khí, “Hệ thống, hệ thống?”
Được rồi, xem ra cô đã nghĩ quá nhiều.
Tiếp tục lục lại ký ức của cơ thể này, kể từ khi cha mẹ qua đời, cô gái nhỏ trở nên rất cô độc, không thích giao tiếp với ai, thường đi lại một mình.
Cha mẹ của cô gái cũng là trẻ mồ côi, cả hai gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến khi trung niên mới có được một đứa con gái, luôn nâng niu cô như báu vật, sợ ngã khi bế, sợ tan khi ngậm.
Cô gái nhỏ lớn lên trong sự cưng chiều của gia đình, nhưng bỗng nhiên phải đối mặt với biến cố lớn như vậy, không có một người thân nào để hướng dẫn, không tránh khỏi tâm trạng u uất, dẫn đến có vấn đề tâm lý.
Lần sốt cao đến 40 độ này cũng là vì cô gái nhỏ không muốn sống nữa.
Không người thân, không bạn bè, cô quá cô độc, không ai có thể bước vào lòng cô, và cô cũng không muốn ai bước vào.
Lăng Mặc thở dài.
Thực ra cô không hiểu được suy nghĩ của nguyên chủ, một người không sợ chết, tại sao lại sợ sống?
Dù không hiểu, nhưng cô tôn trọng.
Đứng trước gương, nhìn người trong gương, Lăng Mặc khẽ nói: "Chúc cô được đoàn tụ với cha mẹ ở bên kia."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lăng Mặc luôn cảm thấy sau khi mình nói xong câu đó, người trong gương dường như đã mỉm cười với mình. Thôi bỏ đi, có lẽ là do cô hoa mắt.
Ra ngoài, chỗ ở hiện tại của cô là một căn biệt thự, vốn là nơi nghỉ dưỡng mà cha mẹ của nguyên chủ đã mua. Để không bị làm phiền, họ thậm chí đã mua luôn cả ngọn núi này.
Lăng Mặc lại một lần nữa cảm thán về sự xa xỉ không tưởng của người giàu, chỉ để nghỉ dưỡng mà họ đã mua luôn cả một ngọn núi.
Nhìn quanh một lần nữa, mặc dù môi trường ở đây rất đẹp, nhưng lại quá yên tĩnh, không có chút hơi người nào. Ở đây lâu dài, không trầm cảm mới là lạ.
Quay lại phòng, trên bàn vẫn còn để một lá thư báo trúng tuyển đại học. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lăng Mặc quyết định sẽ theo học đại học này.
Kiếp trước, cô học đại học để có thể tìm được một công việc tốt sau khi tốt nghiệp, cả quãng thời gian học đại học đều chìm trong công việc bán thời gian và học hành, nhưng lần này, cô muốn tận hưởng cuộc sống đại học một cách đúng nghĩa.
Trước tiên, Lăng Mặc quyết định chuyển nhà. Dù biệt thự trên núi này rất tốt, nhưng ở một mình vào ban đêm cảm giác thật trống trải, rất đáng sợ. Đồ đạc của nguyên chủ không nhiều, Lăng Mặc chỉ cần thu dọn sơ qua là có thể rời đi nhưng khi nhìn thấy vòng ngọc đen, cô dừng lại.
Chất liệu ngọc của chiếc vòng rất tốt, vừa nhìn đã biết là món đồ có giá trị.
Nghĩ đến việc trước đó mình gọi hệ thống mà không có phản ứng, Lăng Mặc tự nhủ: “Không có hệ thống, cho một không gian cũng không quá đáng chứ.” Nghĩ vậy, cô liền dùng dao cắt một vết trên ngón tay mình.
Khi máu từ vết thương nhỏ ra, chảy xuống chiếc vòng, nó lập tức biến mất. Nhìn thấy cảnh này, Lăng Mặc còn chưa kịp vui mừng thì mắt cô bỗng tối sầm lại.