Chương 14: Tiêm thuốc ngừa uốn ván

Cuối cùng hắn cũng biết được mục đích Vân Nhược Linh đến đây hôm nay, hoá ra là vì nàng ta đã trở nên xinh đẹp, nghĩ cách cướp lấy danh tiếng của Nguyệt Nhi, cướp lấy sự sủng ái của Nguyệt Nhi.

Đáng tiếc, Sở Diệp Hàn hắn không phải là nam nhân chỉ biết nhìn vào khuôn mặt. Nếu hắn thật sự muốn tìm người xinh đẹp, vậy chỉ cầm cầm gương rồi ngắm chính mình không được sao?

Vân Nhược Linh biết Sở Diệp Hàn hiểu lầm rồi.

Cái người nam nhân cao lớn này theo chủ nghĩa nam nhi, chỉ sợ là lại tưởng nàng chạy đến đây vì hắn.

Nàng lạnh lùng đứng dậy, bước từng bước rời khỏi phòng khách, còn phất tay áo với đám người này. Đồng thời trong lòng nàng có chút hoảng hốt, thật sự thì nàng không nghĩ đến việc khoe mẽ, chuyện kia cũng là do Nam Cung Nguyệt hại.

Cổ tay bị Nam Cung Nguyệt cứa rách, nàng còn muốn quay về bôi thuốc đây này.



Về đến Phi Nguyệt Các, Vân Nhược Linh vén tay áo lên, nhìn chằm chằm vào vết dao trên cổ tay, hít vào một hơi lạnh: “Em gái nó thật là đau mà.”

Thu Nhi thấy vết thương trên tay nàng, lập tức thấy sợ hãi: “Nương nương, tay người sao lại bị thương?”

Đồng thời, trong lòng cô bé cũng oán thầm: “Em gái nó” có nghĩa là gì vậy?

Tính tình của nương nương thật sự đã trở nên khác trước rất nhiều.

“Vừa nãy lúc Nam Cung Nguyệt dâng trà cho ta, nhân lúc ta không chú ý đã dùng dao cứa vào.” Vân Nhược Linh không ngờ, Nam Cung Nguyệt này lại xấu xa như vậy. Trong lúc bái đường cũng có thể nghĩ ra cách hãm hại nàng.

“Cái gì? Nữ nhân kia quá xấu xa rồi. Nương nương, lúc đó sao người không nói cho Vương gia nghe?” Thu Nhi nhìn vết thương trên tay chủ tử, đau lòng đến mức hốc mắt đỏ bừng.

“Nói cho hắn biết thì có ích không? Hắn sẽ tin ta sao? Em đi tìm cho ta một cuộn băng gạc đến đây, để ta tự mình băng bó một chút là được.”

“Em đi ngay đây.” Thu Nhi nói xong đau lòng chạy ra ngoài.

Đợi cô bé chạy ra ngoài rồi Vân Nhược Linh mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tinh thần khẽ xao động, trong đầu lập tức xuất hiện phòng thí nghiệm nơi nàng chữa bệnh.

Nàng nhìn khắp các kệ từ trên xuống dưới một lượt, dễ dàng tìm được i-ốt và băng gạc vô khuẩn.

I-ốt có thể khử trùng vết thương, phòng ngừa lây nhiễm. Nhưng mà nàng còn muốn tìm thêm thuốc ngừa uốn ván nữa, bởi vì nàng không biết lưỡi dao Nam Cung Nguyệt dùng có bị rỉ hay không. Chẳng may bị rỉ sét, nếu như không tiêm thuốc ngừa uốn ván thì sẽ chết người đấy.

Thế nhưng nàng tìm quanh phòng thí nghiệm một lượt cũng không tìm được thuốc ngừa uốn ván.

Nàng lập tức thấy căng thẳng. Mặc dù thuốc men trong phòng thí nghiệm của nàng rất nhiều, nhưng không phải cái gì cũng có. Càng là những thứ phổ biến thì càng không có, bởi vì những thứ phổ biến này dễ dàng mua được ở bên ngoài, những thứ trong đây của nàng đều là những loại thuốc hiếm.

Nếu như không có thuốc ngừa uốn ván, chẳng may nàng bị lây nhiễm thì làm sao bây giờ?

Ngay khi nàng rơi vào thế hết đường xoay sở, đột nhiên trên chiếc kệ trước mặt nàng, giữa vô số chiếc bình trống rỗng xuất hiện nhiều thêm một lọ thuốc ngừa uốn ván.

Nàng lập tức chấn động. Đây là chỗ đặt i-ốt, vừa nãy lúc nàng lấy i-ốt đi thì trống không, chỉ trong chớp mắt, lại lập tức có thêm thuốc ngừa uốn ván.

Thật sự là quá thần kỳ.

Vân Nhược Linh nhìn lọ thuốc này. Trái tim đột ngột nảy lên một nhịp. Chẳng lẽ, chỉ cần nàng muốn loại thuốc gì, phòng thí nghiệm cũng đều có thể biến ra cho nàng?

Tiêm thuốc uốn ván phải tiêm trong vòng bảy mươi hai giờ, vậy nên nàng không hề chậm trễ, lập tức đem thuốc ra ngoài. Trong lúc thu hồi ý thức, nàng còn cầm theo một bộ ống tiêm ra ngoài.

Sau đó, nàng bày những dụng cụ này lên bàn. Trước tiên nàng kiểm tra da của mình trước, xem thử cơ thể này có bị dị ứng hay không.

Mười phút sau, kết quả kiểm tra da âm tính, nói rõ nàng không có thể chất dị ứng, có thể tiêm thuốc ngừa uốn ván ngay lập tức.

Rất nhanh sau đó, Vân Nhược Linh khử trùng cho vết thương, tiêm một liều uốn ván, lại dùng băng gạc vô khuẩn băng bó vết thương lại thật tốt.

***