Chương 11: Đại thúc xài quạt
- Hắc hắc...
- Ngươi cười cái gì?
Vũ La thoáng cái đò mặt. quát:- Không phải chúng ta cố ý nhìn!
- Cho dù cố V cũng không sao a. huống chi. các ngươi... cũng không phải là chua từng thấy qua mà.
- Ngươi nói cái gì?
Khuôn mặt Vũ La nhất thời biến thành màu xanh.- Ta không nói gì cả.
Đùa giỡn nữ sinh, cho đến bây giờ vẫn là chuyện mà Phó Thư Bảo thích làm nhất.- Phi! Mặc kệ ngươi. A Chi Dạ chúng ta đi!
Vũ La tức giận kéo A Chi Dạ xoay người rời đi.
Vừa bước một bước thì A Chi Dạ đã quay đẩu lại, gắt:- Phó Thư Bảo , nhất định là tên tiện nhân ngươi giờ trò quy khiến Điền Đan ca không thể tiến vào. hừ. nhìn thấy ngươi ở đây ta cảm thấy buồn nôn! Ta, ta không tham quan nữa.
- Đi thong thả, cẩn thận giẫm phải cứt.
Khóe miệng mang theo nụ cười. Phó Thư Bảo phong độ nâng tay phải lên. vẫy vẫy.- Hắn.... hừ... ta không chịu nổi nữa rồi!
Trong lòng A Chi Dạ có một loại kích động, muốn xông lên xé rách cái mặt cười da^ʍ của Phó Thư Bảo.- Ta ờ chồ này một khắc cũng không được nữa. chúng ta tránh xa hắn một chút!
Vũ La kéo A Chi Dạ bò chạv như tránh ôn thẩn.- Điển Đan ca ca của ta... Con mẹ nó, không biết ai mới là tiện nhân.
Phó Thư Bảo căn bản không hứng thú tính, toán với hai thiếu nữ học đồ này, tâm tu của hắn rất nhanh liền chuyển đến Tu Lực Luyện Khí trên tủ.
Tu Lực Luyện Khí đặt ở trên tủ giống với “cát vật” mà Đa Tiễn lão gia đưa cho hắn đến kinh người, bất luận là độ dài, độ rộng, hay là tạo hình chinh thể đều giống ý hệt, bất đồng duy nhất chính là vật liệu, thứ trước mắt là băng kim loại còn của hắn là băng đá.
Lúc trước nhìn bao tay Lực Luyện Khí có đường ngân huyết sắc và Linh Thú Lực Đan rất rõ ràng, kiện Tu Lực Luyện Khí trước mắt mặc dù cũng có đường ngấn huyết sắc, nhưng lại không có Linh Thú Lực Đan. Theo lý thuyết bất kỳ Lực Luyện Khí phẩm cấp gì cũng đêu phải có Linh Thú Lực Đan, kiện Tu Lực Luyện Khí trước mắt không phải là một kiện Lực Luyện Khí chân chính sao? Hay là, Linh Thú Lực Đan của nó bị thứ gì đó che lấp nhìn từ bên ngoài không thể thấy?
Trong lòng một mánh kỳ quái, Phó Thư Bào nhịn không được hiếu kỳ, lặng lễ duỗi tay về phía Tu Lực Luyện Khí trên tủ.
- Làm gì?Một tên vệ binh lập tức quát ngừng lại.
- Ha ha, cái này quá giống như thật, vừa rồi có một con ruồi đậu trên đó. ta đưa tay đuổi nó đi mà thôi.Phó Thư Bảo cười cười, thu tay trở về.
Phải biết rằng Lực Luyện Khí chính là một trong những thứ xa xỉ quý hiếm nhất trên thế giới này, cho nên. mỗi lân Tú quốc cử hành triển lãm Lực Luyện Khí đêu có quy định nghiêm ngặt, cũng có vệ đội chuyên môn phụ trách an toàn. Phó Thư Bảo không hể biết hành động vừa rồi của hắn xem như phạm quy rồi.
Chỉ có điều, vệ binh này cũng không quá tính toán chuyện này, sau khi quát ngưng liền không truy cứu nữa.Không cách nào chạm đến cũng không cách nào phán đoán được Linh Thú Lực Đan khảm tại chồ nào của Lực Luyện Khí, ngay lúc Phó Thu Bào cảm thấy mất hứng, chuẩn bị đi tham quan tủ khác thì một trung niên chừng bốn mươi tuổi chợt xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là một trung niên nam tử rất kỳ lạ.
Một thân trang phục Lực Sĩ thanh sắc. dáng người vạm vỡ cân đổi.
Thân cao chừng 1m80, gương mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày đen dày, sống mũi cao thăng, trên môi có hai phiến râu mép. Ánh mắt tương đối đặc biệt, có chút kiên quyết và sắc bén. lại có chút ôn nhu và ưu thương, khiến người khác vừa liếc nhìn liền có ấn tượng sâu sắc.
Kiểu tóc cũng rất khác biệt, tóc đài chừng một thước vuốt lui sau ót, còn sử dụng một loại dầu mỡ thực vật thiên nhiên nào đó phết lên, vô cùng trơn láng, chỉ e nếu có con kiến nào bò lên thì cũng sẽ trượt ngã xuống.
Chi có điều, những thứ này đều không phải là mấu chốt, mấu chốt ở chỗ một cây quạt giấy trên tay nam tử, nó dài chừng hai ba xích, đen trắng rõ ràng, tại phẩn đỉnh quạt còn có một loạt lưỡi dao sắc bén.
- Người trẻ tuổi, ngươi dường như rất cảm thấy hứng thú với Tu Lực Luyện Khí này ?
Thanh âm của trung niên nam tử cũng rất dễ nghe, có chút khàn khàn, còn có lực hấp dẫn kỳ lạ.
Ánh mắt Phó Thư Bảo vẫn dừng lại trên cây quạt giấy thiết cốt của trung niên nam từ, hắn phát hiện trên thiết cốt này không ngờ cũng có đường ngấn huyết sắc.
- Thế nào, ngay cả cây quạt của ta cũng có hứng thú?
Bốp , một tiếng vang giòn giã, trung niên nam từ đột nhiên mở cây quạt trong tay ra, tiêu sái quạt hai cái.
Phàm là xài quạt, mọi người đểu tự cho mình là có văn hóa, trong bụng ít nhiều cũng có chút trinh độ nghệ thuật, cho nên trên quạt phân lớn đều vẽ một ít tranh sơn thủy, thi từ thơ ca gì đó, nhưng cây quạt của trung niên đại thúc tướng mạo tuấn dật. dáng người cao ngất trước mặt lại rất phá cách, bên trên không vẽ sơn thủy thi từ gì. mà là một bức mỹ nữ xuân cung đồ kí©h thí©ɧ phi thường.
- Ách...
Phó Thư Bảo nhất thời sững sờ tại chỗ.- Có chút ngoài ý muốn sao?
- Quả có chút...
Trung niên nam tử đột nhiên lật thiết cốt phiến lại, đưa mặt sau của cây quạt ra truớc mặt Phó Thư Bảo. Phó Thư Bảo vừa nhìn rõ đẳng cây quạt, thiếu chút nữa đem bữa sáng nôn ra, chỉ thấy đẳng sau quạt là một mảnh trắng tinh, bên trên viết mấy chữ như rồng bay phượng múa: Khách làng chơi A Lí.- Đây là danh hiệu của kẻ hèn này.
- Từ đổi thoại cùa hai muội muội vừa rồi, ta đã hiểu một chút sự tình, người trẻ tuổi, tên của ngươi là Phó Thư Bào phái không?
- Vậy thì sao? Có liên quan gì đến ngươi?
- Gặp gỡ chính là duyên phận, Thư Bảo hiền chất, không bằng chúng ta kết bằng hữu vong niên đi? Ngươi cứ gọi ta là Ai Lí đại thúc là được rồi.
- Ta thấy hay là thôi đi.