Chương 99: Xin lỗi, anh đã không giữ lời hứa!
Đinh Hiên không biết mình đã ngủ được bao lâu, dường như cơ thể cậu đã trải qua một trận nóng đến thiêu đốt. Sau đó đột nhiên cậu cảm thấy có một cái gì đó tiến vào cơ thể, cảm giác mát mẻ làm cậu thấy rất thoải mái, dần dần bình tĩnh lại.
Hình như cậu đã hạ sốt rồi, Đinh Hiên nghĩ có lẽ trái cây màu đen kia đã phát huy tác dụng. Xem ra phải cảm ơn gấu tuyết kia rồi.
Thiếu gia... Đúng rồi! Cậu đến đây là để tìm thiếu gia mà! Sao cậu cứ như vậy mà ngủ được chứ!
Đinh Hiên bừng tỉnh, cậu mở to hai mắt nhìn trần nhà thì phát hiện đây không phải là căn phòng trước đây gấu tuyết mang cậu tới.
Cậu vừa ngạc nhiên vừa đề cao cảnh giác nhìn chung quanh, đập vào tầm mắt cậu lúc này là một bóng người đang ngồi ở cách đó không xa.
Bóng lưng kia...
Đinh Hiên lập tức dụi mắt nhìn kỹ, khi thấy cái áo may ô mà mình đã tự tay may hôm nào thì cậu kích động không thôi, đánh bạo kêu lên: "Thiếu gia?"
Cậu nghe thấy giọng nói của mình khàn đặc như thể đang bị viêm họng.
Hách Nghị đang ngồi chế thuốc bột thì nghe Đinh Hiên khàn khàn kêu tên mình, hắn lập tức dừng tay, đứng dậy đi về phía giường.
Nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, Đinh Hiên càng thêm kích động, viền mắt đỏ hoe vì quá vui sướиɠ. Cậu không ngờ tới khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy thiếu gia, thật sự khó tin.
Nhưng sao thiếu gia tìm được cậu? Chẳng lẽ gấu tuyết kia đã giúp cậu tìm anh ấy?
Đinh Hiên chỉ có thể nghĩ đến giả thiết này, đáy lòng cậu cảm kích gấu tuyết mãi không thôi.
"Thiếu gia, đúng là anh rồi! Thật tốt..." Đinh Hiên hưng phấn vén vạt áo lau nước mắt.
Hách Nghị ngồi xuống dịu dàng nhìn cậu, hắn vươn tay chạm nhẹ vào khóe mắt của cậu, miệng nói: "Sao không ở nhà chờ anh? Một mình em tới đây rất nguy hiểm. Cũng may anh vô tình gặp được gấu tuyết đang kiếm thức ăn cho em, được nó dẫn đi gặp em, nếu không thì anh cũng chẳng biết em đã tới đây."
Đinh Hiên chăm chú nhìn Hách Nghị, dường như cậu sợ đây chỉ là giấc mộng, một cái chớp mắt sẽ làm người trước mặt biến mất. Cậu nói: "Em gọi cho anh không được nên rất lo lắng cho anh. Trường cho nghỉ đông nên em quyết định tới đây tìm anh. Anh nói một tháng sau trở về, nhưng giờ đã gần hai tháng..."
Điện thoại di động?
Lúc này Hách Nghị mới nhớ tới khi tới đây hắn đã tiện tay ném điện thoại vào nhẫn trữ vật, hắn không quen dùng vật đó.
Bỏ ở trong nhẫn trữ vật thì chắc chắn là không có tín hiệu rồi, đương nhiên Đinh Hiên sẽ không gọi được cho hắn. Hơn nữa hắn để đó lâu ngày không có sạc pin, có lẽ nó đã đã hết pin tắt máy từ lâu rồi.
"Xin lỗi em, anh đã không giữ lời. Sau này sẽ không như vậy nữa." Hách Nghị cam kết.
Đinh Hiên nhìn Hách Nghị độ vài giây, cuối cùng không kìm lòng được nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn. Cậu thổn thức: "Lúc ngã xuống tuyết em cứ nghĩ mình sẽ chết ở đây, sẽ mãi mãi không được gặp lại anh nữa."
"Bậy bạ! Đừng nói như vậy chứ!"
Hách Nghị cũng choàng tay ôm lấy Đinh Hiên, vừa an ủi vừa cúi xuống hôn lên tóc cậu.
Đinh Hiên gật đầu: "Em không nói như vậy nữa."
Cậu dần thả lỏng, đôi cánh tay ôm lấy Hách Nghị cũng dần buông lỏng. Cậu nhìn quanh căn phòng, hỏi: "Thiếu gia, đây là đâu? Nhìn không giống khách sạn cho lắm."
Hách Nghị vừa giúp Đinh Hiên kéo chăn lên vừa nói: "Ừa, chỗ này không phải khách sạn mà tư gia. Một người đã cho anh tá túc ở đây."
Nghe Hách Nghị nói đến 'tá túc', Đinh Hiên chợt nhớ ra lúc ở trong nội thành cậu đã nhìn thấy tờ bướm tìm người. Cậu hỏi: "Thiếu gia, anh đắc tội người của bang Hắc Phong sao? Em thấy khắp ngõ lớn, ngõ nhỏ đều dán hình anh. Trên đó còn bảo nếu ai tìm được anh sẽ được thưởng mười vạn đồng!"
"Treo thưởng? Không nghĩ tới người của Hắc Phong còn đang tìm anh. Đã lâu như vậy rồi. Không có chuyện gì đâu, đối phó với những người đó anh làm được."
Hách Nghị trấn an Đinh Hiên để cậu yên tâm nhưng cậu vẫn không nhịn được nói tiếp: "Thiếu gia, dù thế nào anh cũng phải cẩn thận. Em thấy băng đảng này rất độc ác, không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa."
"Ừa. Anh biết rồi. Em đói bụng không? Anh lấy đồ ăn cho em."
Đinh Hiên sờ sờ bụng, gật đầu: "Đói lắm luôn."
Hách Nghị đứng lên, nói: "Em ngồi đây chờ, anh đi rồi về liền."
Đinh Hiên ngồi ở trên giường nhìn ra cánh cửa phòng vừa khép lại, hương vị ngọt ngào dâng trào từ đáy lòng. Cậu thật không dám nghĩ tới ngủ một giấc dậy có thể gặp lại thiếu gia, quá bất ngờ!
Điều này càng giúp cậu khẳng định lần đó quyết định đi ra ngoài tìm anh ấy là việc làm đúng đắn. Nếu cậu không tới đây thì chẳng biết sẽ phải đợi đến bao lâu mới gặp được thiếu gia nhà cậu.
Chỉ có điều sao trong đầu cậu lại có một đoạn ký ức kì lạ vậy nhỉ? Hình như cậu và gấu tuyết đã xảy ra một chút chuyện, hơn nữa cậu còn bị đóng băng? Còn có, tự nhiên ở đâu xông tới ba người, cậu và gấu tuyết hợp sức gϊếŧ ba người đó...
Chuyện này có thật không?
Thật sự đã xảy ra?
Đinh Hiên nghi hoặc nghĩ ngợi, cậu không chắc đây là sự thật hay chỉ là một giấc mơ.
À phải rồi, con gấu tuyết kia đâu? Chỉ cần hỏi nó là biết liền.
Một lúc sau cửa phòng mở ra, Hách Nghị bưng một cái khay tiến vào. Trên khay là một chén lớn đựng thỏ hầm củ cải. Hắn đã nêm nếm gia vị, mùi vị rất ổn.
Hách Nghị đặt khay lên tủ đầu giường, dùng đũa gặp vào bát mấy khối thịt thỏ đặt thỏ, sau đó hắn múc nước lưng lửng bát rồi đưa cho Đinh Hiên.
"Đây là thịt thỏ tuyết, rất tươi. Em ăn nhiều một chút, rất có ích cho sự bình phục của em."
Đinh Hiên 'dạ' một tiếng, cậu không ăn ngay mà hỏi: "Thiếu gia, anh nói nhờ gặp gấu tuyết nên anh mới tìm thấy em?"
"Ừa." Hách Nghị đáp.
"Vậy gấu tuyết đâu rồi? Nó ở lại khe băng nứt hả anh?"
"Không có."
Hách Nghị nhìn thoáng qua đồng hồ, đến giờ cho thêm thuốc vào rồi, hắn nói: "Tạm thời gác chuyện gấu tuyết qua một bên đi, em mau ăn đi, để nguội ăn mất ngon."
Đinh Hiên cũng không gấp gáp chuyện đó, cậu ngoan ngoãn nghe lời Hách Nghị ngồi ăn thỏ hầm. Thấy hắn đứng dậy muốn đi, cậu bèn hỏi: "Thiếu gia, anh cũng ăn đi! Nhiều như vậy sao em ăn hết?"
Hách Nghị lắc đâu, hắn chỉ đồ ăn trên bàn nói: "Anh không đói, em ăn nhiều một chút. Anh có việc bận rồi, bao giờ xong việc chúng ta rời khỏi đây."
Vừa nghe Đinh Hiên nói muốn rời khỏi đây, Đinh Hiên gật đầu: "Vậy anh làm gì làm đi."
Hách Nghị về lại bàn tiếp tục việc hắn đang làm dang dở. Đinh Hiên ngồi trên giường nghiêm túc ăn món ăn đầu tiên Hách Nghị làm cho cậu.
Ăn xong cậu mặc quần áo tử tế trèo xuống giường, đi đến bên cạnh Hách Nghị, thấy hắn đang ngồi loay hoay với một đống đồ đen thui thùi lùi, không biết là cái giống gì.
"Thiếu gia, đây là gì vậy?" Cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.
"Thuốc." Hách Nghị đáp ngắn gọn.
"Thuốc? Cho ai?" Không phải là cho cậu chứ? Lẽ nào cậu bệnh rất nặng?
"Thuốc cho chủ nhà, xem như trả ơn ông ấy cho anh tá túc trong thời gian qua."
"Vậy à? Ừa." Đinh Hiên nghe nói là cho chủ nhà liền gật đầu hưởng ứng.
...
Việc điều chế thuốc được tiến hành rất thuận lợi. Buổi sáng của ngày thứ hai kể từ hôm Đinh Hiên tới đây, Hách Nghị thành công cho ra lò năm viên thuốc. Hắn bỏ vào một cái bình sứ rồi nói với Đinh Hiên đang ngồi đọc sách ở trên giường: "Em thu dọn đồ đạc đi, chúng ta rời khỏi đây."
"Nhanh vậy, để em đi dọn đồ."
Nói xong Đinh Hiên vội vàng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề rồi gom đồ của cậu với Hách Nghị bỏ vào túi. Cậu đang định đeo túi lên vai thì Hách Nghị đã nhanh nhẹn cầm lấy, chỉ trong nháy mắt hai cái túi biến đi đâu mất tiêu.
Đinh Hiên há hốc mồm. Mặc dù cậu biết thiếu gia rất lợi hại nhưng có thể làm biến mất hai cái túi lớn như vậy quả thật quá sức tưởng tượng của cậu.
Cậu càng thêm chắc chắn thiếu gia không phải người bình thường.
Hiện giờ Hách Nghị không có ý định che giấu thực lực trước mặt Đinh Hiên nữa. Trải qua sự kiện ở nhà họ Trần, hắn thấy đã đến lúc cho Đinh Hiên biết khả năng của mình.
Hai người rời khỏi phòng. Không khí yên tĩnh bao trùm lấy phòng khách, một sự yên lặng đáng sợ. Hách Nghị dùng thần thức điều tra phòng đọc sách của Vạn Khoan, hắn bảo Đinh Hiên chờ mình rồi đi tới gõ cửa phòng.
"Bác ơi, cháu và bạn phải rời đi. Để cảm ơn bác đã cho cháu ở nhà trong khoảng thời gian này, cháu xin tặng bác một thứ, xem như quà đáp lễ."
Vạn Khoan ngồi trong phòng đọc sách chuyển động con ngươi, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt ông. Còn đâu ánh mắt sắc bén của ngày xưa, bây giờ trước mặt ông như có một màng sương mỏng bao trùm. Ông nhìn vào trong gương, ngay cả chính mình như thế nào ông còn chẳng nhìn rõ được nữa.
Năm năm trúng độc, hiện tại chất độc đã xâm nhập đến võng mạc của ông, rất nhanh thôi nó sẽ lan truyền đến não bộ. Ông chỉ còn ba ngày cuối cùng để sống.
Cũng vì độc này mà thị lực của ông càng lúc càng tệ, bằng không thì ông sẽ chẳng có cảm giác quen thuộc lẫn xa lạ với chàng trai này được.
Cũng may là ông đã gặp được chàng trai này trong cùng một này, nếu để sang hôm sau có thể ông sẽ chẳng nhận ra đó là ai, càng sẽ không cho đối phương tá túc lâu như vậy. Bây giờ ông là vậy đó, cùng một người, hôm nay nhìn ra như vầy, ngài mai lại nhìn thành kiểu khác. Nếu không phải ông vẫn còn phân biệt được rõ ràng giọng nói thì phỏng chừng ông sẽ không nhận ra được chàng trai trẻ tuổi ngoài cửa phòng kia là người ông đã dẫn về nhà.
Nghe có giọng nói ở ngoài cửa, ông lão chậm rãi đáp: "Để đồ ngoài cửa rồi đi đi..."
Bộ dáng của ông như vầy, nếu đi ra chỉ sợ sẽ hù dọa hai người ngoài kia.
Chương 100: Vạn Khoan – ngọn lửa sinh mệnh bùng cháy