Chương 98: Tân chưởng môn ngồi xem sách cấm!

Chương 97: Tân chưởng môn ngồi xem sách cấm!

Tuy rằng Hách Nghị đối với phái Ngàn Trang có thành kiến nhưng hắn vẫn không thể phủ nhận được một điều rằng phái này vẫn có những người rất lợi hại.

Những người này dùng công pháp điều động tất cả con chữ bay ra từ trong sách để công kích người khác. Vì thế mà mỗi đệ tử trong phái Ngàn Trang đều có một quyển Vạn Tự Thư, thoạt trông chúng rất giống với từ điển.

Quyển sách mà Hách Nghị mới nhỏ máu vào chính là Vạn Tự Thư của chưởng môn tiền nhiệm để lại, từ giờ nó là của hắn.

Khi bọn họ tu luyện đến đẳng cấp càng cao thì lực công kích của những con chữ này càng trở nên mạnh mẽ hơn. Theo thông tin hắn có được từ ký ức ở trong sách, từ khi sáng lập phái Ngàn Trang tới nay thì có một vị tiền bối trong phái đã phi thăng.

Cũng không tệ, ít nhất phái này cũng có một thượng tiên.

Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến quá trình tu luyện để nâng cao đẳng cấp thì Hách Nghị lại muốn đánh người.

Bởi vì trong ký ức, chưởng môn tiền nhiệm trước khi đi xa còn kín đáo dặn dò một câu— Sách là căn nhà bằng vàng, sách là mỹ nữ nhan sắc tựa ngọc. Người xưa nói không sai, muốn thăng cấp thì phải học giỏi. Tài phú sẽ có, mỹ nhân cũng sẽ có. Cố lên con trai, phái Ngàn Trang trông chờ vào con!

Nghĩ tới câu đó cơ mặt Hách Nghị co rút lại, hai tay dần nắm lại thành quyền. Nếu lúc này có ai dám động tới hắn chắc chắn sẽ bị đánh thành đầu heo.

Bạch Cầu đã sớm cảm giác được tâm tình của Hách Nghị thay đổi, tự động rời xa khu vực nguy hiểm, sau đó yên lặng nằm trên đầu giường nhìn hắn không nói lời nào.

Hách Nghị muốn đổi ý, nhưng hắn đã nhỏ máu nhập môn. Hơn nữa chưởng môn của phái Ngàn Trang rất giảo hoạt, ông ta đã bố trí một huyết khế bên trong sách. Một khi hắn nhỏ máu nhập môn thì cả đời này hắn đều sẽ là người của phái Ngàn Trang. Nếu như hắn bội ước thì tu vi sẽ bị hủy sạch, gân cốt đứt đoạn mà chết.

Quá độc!

Chắc chắn chưởng môn đã tự biết môn phái của ông ta không khiến chúng đệ tử nở mày nở mặt như bao phái khác nên đã làm như vậy. Những môn phái khác còn có thể xuất hiện mấy chuyện tranh đoạt giữa các đệ tử chứ phái Ngàn Trang này vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó.

Chính vì biết trước số phận hẩm hiu của môn phái mình nên ông ta mới bày huyết khế ở trong sách để cho người nhận vật này không thể đổi ý.

Chưa bao giờ thấy người nào lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vầy. Quả thực là vô lại! Tên lừa đảo!

Hách Nghị miễn cưỡng dằn xuống tâm tình khó chịu vì bị tính kế. Không đành lòng thì làm được gì? Lẽ nào lại đi tính toán với một người đã chết chỉ còn lưu lại một ít tro tàn?

Có điều, hiện tại hắn coi như cũng là đệ tử phái Ngàn Trang, vậy sao trong ký ức của chưởng môn tiền nhiệm lại không có địa chỉ núi Vân Phong? Tại sao không tiết lộ cho hắn cách đi đến đó?

Hắn cúi đầu mở bọc hành lý ra kiểm tra nhưng bên trong một món hữu dụng cũng không có. Hách Nghị tự hỏi liệu hắn có thể hay không đem con gấu ngốc kia lột da nấu cao xương gấu?

Lừa hắn nhập môn giỏi lắm mà, đừng có một chút lợi lộc cũng không cho hắn như vậy chứ!

Hách Nghị nhìn thấy một chiếc hộp, hắn dùng thần thức kiểm tra thì phát hiện bên trong là linh thạch, hơn nữa trọng lượng cũng rất khá. Lúc này sắc mặt hắn mới dễ nhìn được một chút, coi như vị chưởng môn này còn có lương tâm, còn biết để lại cho hắn thứ xài được.

Chờ chút, cái gì đây?

Hách Nghị lấy ra một bình sứ. Bình này rất lớn, to cỡ một chai nước khoáng, bên trong chưa cái gì đây.

Hách Nghị mở nắp bình sứ, cúi đầu ngửi một cái, vẻ mặt vui mừng. Bên trong là linh đan! Hơn nữa đều là những loại có ích đối với quá trình tu luyện! Một bình lớn luôn, bất ngờ ghê.

Đúng vậy. Thu hoạch này khiến hắn cảm thấy hài lòng.

Hách Nghị tiếp tục kiểm tra xem còn những thứ gì bên trong. Thu hoạch lớn rồi! Trong này không chỉ có linh đan, còn có linh thạch, linh thảo, linh khí cùng không ít bùa.

Những lá bùa này uy lực so với bùa của hắn lợi hại hơn. Tốt xấu gì cũng là của chưởng môn chế tạo ra, nếu không có uy lực thì còn tự xưng là chưởng môn để làm gì?

Thế nhưng linh khí thì không được lợi hại cho lắm. Dù sao vũ khí của phái Ngàn Trang là Vạn Tự Thư, nhưng linh khí các đều không có sử dụng đến nhưng từ sư phụ tới đệ tử đều có rất ít linh khí.

Lục đến đáy bọc, Hách Nghị phát hiện dưới đáy là mấy quyển sách. Hắn thầm nghĩ: Không ngờ còn lưu lại cho mình nhiều bí tịch như vậy, vị chưởng môn này cũng thật hào phóng.

Hách Nghị chờ mong cầm cuốn sách ở dưới cùng lên, quan sát kỹ lưỡng một phen. Sau đó hắn thấy được mấy dòng chữ lớn đã bị che lại, hưng phấn ban đầu trong nháy mắt... vỡ tan.

Cô thôn nữ quyến rũ. Cuộc sống về đêm của gái có chồng. Đêm hoan hỉ của thầy giáo...

Hách Nghị nổi giận!

Hình tượng chưởng môn tiền nhiệm cao cao tại thượng phút chốc sụp đổ! Mấy cái này là thứ quỷ quái gì đây?! Đừng có nói với hắn ông ta đường đường là chưởng môn lại giấu sách cấm để đọc nha!

"Xoạt" một tiếng, ba quyển sách-không-dành-cho-trẻ-em toàn bộ đều bị Hách Nghị bóp thành giấy vụn.

Gấu tuyết nhìn thấy bảo bối của chủ nhân tiền nhiệm của nó bị Hách Nghị phá hủy, nó tiếc rẻ nói: "Chủ nhân, đừng nóng. Chủ nhân tiền nhiệm cũng là đàn ông mà, có nhu cầu đó là chuyện bình thường."

Bị Hách Nghị nhìn bằng đôi mắt hình con dao găm, nó nhanh chóng cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.

Đề cập tới môn phái đã hủy diệt phái Ngàn Trang, đó chính là phái Hằng Đạo.

Từ từ... Phái Hằng Đạo? Nghe quen quen.

Hách Nghị ngẫm nghĩ, một lát sau mới nhớ ra vì sao tên ngày nghe quen tai. Thì ra đây chính là phái Trần Kỳ từng nhắc tới.

Không nghĩ tới nhanh như vậy hắn lại dây dưa với phái này. Nhưng mà hắn không có hứng thú đi báo thù rửa hận gì đâu, ít nhất là hiện tại hắn chưa có ý định đó.

Hách Nghị đem bọc hành lý bỏ vào trong nhẫn trữ vật, không thèm để ý tới những món đồ của phái Ngàn Trang nữa.

Hắn quay đầu nhìn Đinh Hiên còn đang nằm trên giường, thầm nghĩ nếu đống củi này cháy hết thì nhiệt độ trong phòng sẽ lại xuống thấp, rất bất lợi với tình huống của cậu lúc này. Vì thế hắn quyết định mang Đinh Hiên tới nhà của ông lão tá túc vài ngày. Nếu điều chế thuốc cho ông lão thành công thì hai ngày sau hắn sẽ dẫn cậu rời đi.

Nghĩ đến việc điều chế thuốc, Hách Nghị như chợt nhớ ra điều gì đấy, hắn nhìn xuống đống trái Hắc Mộc đang nằm trên bàn, ánh mắt lóe sáng.

Hách Nghị hỏi gấu tuyết: "Đây là do mi hái?"

Gấu tuyết lập tức gật đầu, Hách Nghị lại hỏi: "Trái này ở đâu có?"

Gấu tuyết nói: "Để tôi dẫn ngài đi."

"Tạm thời không cần, chỉ cần biết nó ở đâu là được rồi."

Nói xong hắn đem mấy trí Hắc Mộc bỏ vào trong nhẫn trữ vật, sau đó về giường khom lưng bế Đinh Hiên rời khỏi khe băng nứt, tiện thể đem con thỏ tuyết mà gấu tuyết bắt được lúc nãy theo luôn.

Khi tỉnh lại chắc chắn Đinh Hiên sẽ muốn ăn gì đó, vừa vặn con thỏ này có thể dùng để nấu canh cho cậu uống cho ấm người.

Hắn bảo gấu tuyết tiến vào không gian, ở trong đó làm việc chăm chỉ. Vì niềm hân hoan khi được bắt nạt gấu nhỏ, Bạch Cầu cũng quyết định tự đề cử mình đi theo gấu tuyết với danh nghĩa hỗ trợ gấu ngốc, dĩ nhiên Hách Nghị sẽ không từ chối.

Vận Khinh Phong Bộ, chỉ ba phút sau Hách Nghị đã mang Đinh Hiên đến khu vực gần nhà ông lão. Trận pháp mà ông ấy bày ra không làm khó được hắn, lách người chuyển động nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc Hách Nghị vượt qua được trận pháp mà đi tới trước cửa nhà ông lão.

Lúc hắn ông cậu đi vào, ông lão đang ngồi ở phòng khách xem ti vi. Thấy hắn trở về, còn ôm thêm một người, sắc mặt ông ấy không tốt lắm, ổng tức giận nói: "Tôi cho cậu đến đây ở ké là hết lòng hết dạ giúp đỡ cậu rồi. Vậy mà cậu còn dám mang người về khi chưa có sự đồng ý của tôi là sao? Cậu muốn làm loạn ở nhà tôi?"

Hách Nghị biết không xin phép chủ nhà đã mang người lạ vào là vô lễ nhưng hắn không có thời gian giải thích với ông lão về những chuyện đã xảy ra. Hắn bế Đinh Hiên đi thẳng vào phòng, chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa, sau khi chắc chắn khí lạnh trong phòng đã được xua đi hắn mới an tâm đóng cửa phòng lại, đi tới trước mặt Vạn Khoan.

"Xin lỗi bác, cháu biết làm như vậy là không đúng, nhưng cháu có lí do chính đáng bác ạ. Bạn của cháu thấy cháu đi lâu không về, cứ ngỡ rằng cháu đã xảy ra chuyện nên tới đây tìm, kết quả suýt chút nữa bị đông chết ở ngoài kia. Nếu lúc nãy cháu không ra ngoài thì sẽ chẳng biết được chuyện này, chỉ cần chậm trễ một chút thôi thì em ấy sẽ mất mạng. Cháu đảm bảo hai ngày sau cháu sẽ dẫn em ấy rời đi."

Hách Nghị thành khẩn xin phép Vạn Khoan.

Lễ phép, đúng mực, không hùng hổ dọa người, thái độ chân thành của Hách Nghị làm cho Vạn Khoan bỗng cảm thấy áy náy vì đã nạt nộ hắn. Ông thầm mắng mình vậy mà lại giận cá chém thớt với chàng trai trẻ này.

Thế nhưng ông không muốn nói nhiều, chỉ khoát tay một cái xem như bỏ qua rồi mệt mỏi trở về phòng, trước khi đóng cửa phòng ông nói: "Trong bếp có đồ ăn, đói thì ăn đi. Đừng quan tâm tới tôi, để tôi một mình yên tĩnh!"

Nói xong ông lão đóng cửa lại, từ đó không thấy ông ấy ra ngoài nữa.

Hách Nghị trầm lặng nhìn sự thê lương bao trùm lấy ông lão, một lát sau hắn cũng quay người trở về phòng mình.

Ngồi ở bên giường, hắn nhìn thấy sắc mặt cậu đã khôi phục được chút hồng hào, khuôn mặt cương nghị vì thế dần trở nên nhu hòa hơn.

Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.

Kiếp trước hắn tiêu sái đơn độc, ngoại trừ Tiểu Thất cũng không có ai làm cho hắn phải lo nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại hắn nhận ra hắn không còn một mình nữa, người trước mặt này là một sự tồn tại đặc biệt mà có lẽ hắn không cách nào dứt ra được. Hắn tự hứa với lòng sẽ đối xử thật tốt với cậu – người đang dần dung nhập và trở thành một với sinh mệnh của hắn.

Hách Nghị cứ ngồi thế mà nhìn Đinh Hiên một lúc lâu, sau đó hắn đứng dậy cầm con thỏ tuyết đi xử lý sạch sẽ rồi bỏ vào nồi hầm với củ cải đã bị băm nát. Làm xong hết thảy hắn mới trở về phòng.

Hắn ngồi ở trước bàn, lấy từ trong nhẫn trữ vậy ra Tiết Tiết Thảo với trái Hắc Mộc.

Nhìn trái Hắc Mộc, khóe môi Hách Nghị mang theo ý cười.

Hắn lấy một cái bát cùng một cái muỗng, bỏ trái Hắc Mộc vào bát rồi lấy muỗng ép lấy nước....

---

Chú thích:

Linh khí: Khí ở đây không phải không khí mà là một dạng công cụ để chiến đấu.