Gấu tuyết nào thèm quan tâm đến mấy chuyện đó. Nó ú ớ nói gì đó, dĩ nhiên Hách Nghị nghe không hiểu. Hắn nhìn sang Bạch Cầu, chỉ thấy cu cậu xoay người đưa lưng về phía hắn, u ám một mảnh. Lòng nó bền như đá, vững như núi, biểu thị ý chí quyết tâm tột cùng, tôi đây không thèm phiên dịch cho mấy người!
Hách Nghị buồn cười nhìn Bạch Cầu đang giận dỗi như trẻ con.
"Vừa nãy không phải nhóc khuyên anh nên đồng ý nhận đồ của gấu tuyết sao? Sao giờ lại hẹp hòi như vậy?"
"Còn lâu tôi mới hẹp hòi!" Nó tức lắm nhưng vẫn không quên tự biện hộ cho mình.
"Ngoan nào, đừng quấy nữa. Chờ anh khế ước với gấu tuyết xong nhóc sẽ có đối tượng để bắt nạt, không tốt sao? Anh hứa với nhóc là sẽ không biến lớn nó lên, như vậy mọi lúc, mọi nơi nhóc đều có thể khi dễ bạn nhỏ này!" Hách Nghị giở giọng khuyên lơn.
Gấu tuyết đáng thương: "..."
Ánh mắt nó tràn đầy sự hoảng sợ về một tương lai nghe có vẻ không mấy sáng sủa kia.
Bạch Cầu nghe Hách Nghị nói vậy có chút dao động, nó quay đầu lại nhìn Hách Nghị, thấy hắn đang nghiêm túc nhìn mình. Nó lại quay sang nhìn gấu tuyết đã thu nhỏ lại, thực sự không có tí ti lực sát thương gì với nó. Ừm, quả thật rất dễ bắt nạt.
Hay là... đồng ý?
Sau một phen đấu tranh tâm lý kịch liệt, Bạch Cầu chấp nhận thỏa hiệp. Nó chỉ vào gấu tuyết ra vẻ anh cả: "Sau này mi chỉ được để ta bắt nạt, không được ăn hϊếp ngược lại ta. Nếu đồng ý thì ta giúp mi phiên dịch."
Gấu tuyết lặng lẽ gật đầu, để khế ước thành công, nó đành chấp nhận hiệp ước bất bình đẳng này.
Ngay lập tức Bạch Cầu vui vẻ trở lại, lúc này nó mới chịu phiên dịch: "Gấu ngốc này bảo nó đi đâu cũng được, khí hậu không làm ảnh hưởng được nó."
"Còn có việc này? Lẽ nào mi không phải gấu tuyết?" Hách Nghị cảm thấy kì lạ.
Bạch Cầu nói: "Nó nói chủ nhân nó đã cho ăn cái gì đó để biến đổi thể chất của nó."
Bạch Cầu phiên dịch xong, gấu tuyết lập tức gật gật đầu, khẳng định lại lời giải thích của nó.
"Vậy khế ước thôi!"
Hách Nghị ôm lấy gấu tuyết, bắt đầu nghi thức khế ước. Trong khi đó Bạch Cầu ngồi xổm ở trên giường nhìn Đinh Hiên vẫn còn đang hôn mê. Nó cảm thấy thiếu niên này thật đẹp mắt, cho người ta cảm giác sạch sẽ và thuần khiết từ trong ra ngoài.
Khế ước xong, Hách Nghị có thêm một con sủng vật nhỏ nhắn dễ dương. Gấu tuyết thì hứng khỏi xoay vòng vòng trên sàn nhà, chắc có chủ nhân mới nên nó vui đến điên luôn rồi.
Bạch Cầu thấy vậy nhịn không được bĩu môi, sau đó chợt nảy ra một ý tưởng, nó giảo hoạt nhìn gấu ngốc rồi nhảy lên vai Hách Nghị, nói:
"Anh đẹp trai, không gian lớn như vậy, phải có người quản lý nha! Mặc dù bây giờ bên trong không có thứ gì nhưng một khi anh trở thành chủ nhân của nó thì bên trong sẽ có một ít đồ vật này nọ xuất hiện, tỷ như sẽ có cánh đồng ngựa chạy mỏi chân này. Chắc chắn sẽ mọc không ít cỏ dại và các thứ linh tinh trong đó, bởi vậy cần phải có người quản lý mới được. Sau này anh bỏ đi thứ gì hoặc thả thêm gì vào thì càng cần phải có người chăm sóc kiểm tra nha. Hay anh để nó làm quản lý không gian của anh đi!"
Hách Nghị cảm thấy Bạch Cầu đề xuất như vậy rất có lý: "Ý kiến hay!"
Trước đây không gian của hắn nhỏ nên không cần quản lý. Giờ có không gian vô hạn, hắn phải sử dụng nó thật tốt mới được. Chắc chắn hắn sẽ không có thời gian để chỉnh lý đồ đạc bên trong, cho nên hắn rất cần một người giúp hắn quản lý bên trong.
Gấu tuyết tuy đã biến nhỏ lại nhưng mang theo bên người vẫn có thể thu hút sự chú ý của người khác. Để nó ở trong không gian sẽ tốt hơn.
Vì vậy Hách Nghị đưa ra quyết định.
Gấu tuyết nghe xong không ngần ngại gì mà đồng ý. Đối với nó, có được một người chủ nhân mới là nó thỏa mãn rồi.
Tiếp theo, nó đem di vật của cựu chủ nhân trao lại cho chủ nhân đương nhiệm.
Nó nhìn Bạch Cầu, cầu xin giúp đỡ. Lần này Bạch Cầu rất rộng rãi, nó nói: "Đều là anh em tốt của nhau, em đừng khách khí làm gì, để anh giúp em phiên dịch."
Gấu tuyết gật đầu. Bạch Cầu nhìn Hách Nghị nói: "Chủ nhân, giờ tôi đem di vật của chủ nhân cũ giao cho ngài, ngài không biết có thể hỏi tôi."
Hách Nghị "ừa" một tiếng, sau đó biểu tình táo bón lại xuất hiện trên mặt gấu tuyết. Hách Nghị có chút đau đầu nhìn cơ mặt vặn xoắn của nó, không còn gì để nói. Chẳng lẽ không có hình tượng nào đẹp hơn nữa hay sao?
"Soạt" một tiếng, gấu nhỏ biến thành gấu bự, cảm giác tương phản rất lớn, Bạch Cầu không cách nào tiếp thu được hình tượng này của con gấu ngốc đó.
Gấu nhỏ có thể bắt nạt, nhưng với gấu lớn thì nó không có can đảm đó.
Hách Nghị nhìn gấu tuyết đã biến lớn lên, hàm răng nhọn hoắc trắng tinh của nó, trong nháy mắt hắn cũng cảm thấy gấu nhỏ dễ nhìn hơn. Quả nhiên động vật nhỏ là đáng yêu nhất.
Gấu tuyết không phát hiện Hách Nghị với Bạch Cầu ghét bỏ hình tượng to lớn của mình. Nó đi tới cái tủ, tìm kiếm gì đấy một lúc lâu rồi lôi ra một bọc hành lý.
Lúc mở bọc ra sắc mặt nó nghiêm lại, đôi mày khẽ cau. Bạch Cầu thấy vậy bèn hỏi: "Sao vậy? Đừng nói là mất đồ rồi nha!"
Gấu tuyết kiểm tra lại đồ đạc trong bọc hành lý, nó nhìn Bạch Cầu ô ô vài tiếng. Bạch Cầu nói: "Nó bảo ít đi một món nhưng không phải đồ quan trọng."
Thật ra trong lòng gấu tuyết rất nghi hoặc, rõ ràng là cùng đặt ở một chỗ, sao rễ Bạch Linh lại không cánh mà bay, những thứ khác đều còn ở đây? Thật là khó hiểu.
Cũng may rễ Bạch Linh không phải thứ gì quý hiếm, nếu không nó chẳng biết ăn nói làm sao với chủ nhân.
Gấu tuyết đem bọc hành lý đưa tới trước mặt Hách Nghị. Cùng lúc đó Bạch Cầu cũng làm nhiệm vụ phiên dịch của nó: "Chủ nhân, trong này đều là đồ vật do chủ nhân tiền nhiệm để lại. Tất cả đều thuộc về ngài. Trước khi mở ra mời ngài nhỏ một giọt máu lên vật này, đây là nghi thức nhập môn."
Gấu tuyết lấy từ trong túi ra một quyển sách thật dày, giơ bìa sách về phía Hách Nghị mà nói.
Đã khế ước cùng gấu tuyết, cũng đã đồng ý kế thừa di vật của chủ nhân nó, dĩ nhiên Hách Nghị sẽ không từ chối nghi thức nhỏ máu này.
Hắn nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ, rạch một đường lên đầu ngón tay để máu nhỏ xuống một ký hiệu cổ xưa trên bìa sách.
Thời điểm máu chạm vào quyển sách, trong nháy mắt một luồng sáng màu sáng từ trong sách bắn ra bao quanh lấy Hách Nghị, mà Bạch Cầu luôn nằm trên vai hắn bị luồng ánh sáng đó gạt ra ngoài, rơi xuống giường.
Gấu tuyết nhìn nó kêu ô ô, Bạch Cầu giật giật thân thể nói: "May mà có chăn, nếu không thì mình sẽ chết không nhắm mắt mất. Anh đẹp trai bị sao vậy?"
Gấu tuyết lắc đầu, biểu thị nó cũng không biết.
Bạch Cậu mặc kệ gấu tuyết, nó không thể đến gần Hách Nghị được nên đặt sự chú ý lên người Đinh Hiên. Nó nói: "Ê gấu ngốc, mi có phát hiện ra hồi nãy anh đẹp trai rất lo lắng không? Người này là ai ta? Có lẽ là em trai của anh đẹp trai? Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không giống anh em."
Gấu tuyết đi tới nhìn Đinh Hiên, nó nói với Bạch Cầu cái gì đó. Bạch Cầu vừa nghe liền giật mình ngạc nhiên: "Thiếu gia? Lẽ nào anh đẹp trai nhà ta là công tử con nhà giàu? Không ngờ lại có người hầu nhìn đẹp như vầy."
Gấu tuyết không biết gì hết, nó chỉ biết người này là bạn của chủ nhân, nó sẽ chăm sóc người này thật tốt.
Luồng ánh sáng cứ vậy bao lấy Hách Nghị nửa giờ mới chậm rãi tản đi. Trong quá trình này có vài sợi ánh sáng nhàn nhạt bay tới giường, xuyên vào cơ thể Đinh Hiên. Bởi vì rất ít nên Bạch Cầu với gấu tuyết không chú ý.
Luồng ánh sáng đó biến mất, khuôn mặt của Hách Nghị dần hiện ra. Bạch Cầu tò mò nhìn hắn, muốn nghe hắn kể khi bị ánh sáng bao lấy đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà...
Sao mặt của anh đẹp trai trở nên khó coi vậy? Gấu tuyết... Gấu... Ủa? Gấu tuyết đâu rồi? Mới nãy còn ngồi với nó mà, sao trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi?
Bạch Cầu còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì Hách Nghị bùng nổ, hắn hét lớn: "Cút về đây ngay!"
Gấu tuyết vốn dĩ đã trốn đi, nghe một tiếng hét lớn đó thì động tác cực kì nhanh, từ ngoài cửa vèo vèo chạy vào. Nó đứng ở cửa, cúi đầu, hai ngón trỏ nhịp nhịp vào nhau, biểu tình như đã làm chuyện gì sai trái. Vẻ mặt của nó trông thật đáng thương.
Bạch Cầu thấy thế, lập tức chế nhạo: "Chậc chậc, gấu ngốc à, đến tột cùng thì mi đã làm gì mà chọc anh đẹp trai nhà ta nổi giận như vậy?"
Gấu tuyết cúi đầu đáng thương ô ô kêu. Bạch Cầu nói: "Nó nói nó vô tội. Chủ nhân của nó dặn sao nó làm vậy à. Nó nói nếu không làm theo như vậy thì không được gia nhập phái Ngàn Trang. Ủa? Anh đẹp trai, phái Ngàn Trang này đến tốt cùng là phái gì? Sao lại khiến anh giận dữ quá vậy? Đừng nói là... Tà môn độc phái nha!!!"
Nói xong Bạch Cầu ôm chân gào khóc.
Gấu tuyết vội phản bác: [Hổng có phải!]
Bạch Cầu vừa nghe, khinh bỉ nói: "Không phải tài môn độc phái thì sao anh đẹp trai nhà ta mất hứng như vậy?"
Gấu tuyết: [Đã bảo hổng phải mà!]
Hách Nghị sắp bùng nổ tới nơi, hắn căm tức nhìn gấu tuyết: "Dám gạt ta gia nhập môn phái này, một môn phái dùng không được mà dẹp cũng không xong! Ngàn Trang phái, được lắm, CMN cuối cùng ta cũng biết Ngàn Trang phái là cái giống gì rồi!"
Hách Nghị càng nói gấu tuyết cúi đầu càng thấp, miệng ô ô kêu: [Thật ra, phái này rất tốt. Chỉ là hơi văn nhã chút mà thôi...]
Chẳng chờ Bạch Cầu phiên dịch, Hách Nghị liền cười lạnh: "Ờ văn nhã thật, một đám mọt sách cả ngày gật gù "chi hồ giả dã", khó trách toàn phái bị người ta diệt sạch không còn ai!"
Thì ra lúc nhỏ máu vào sách thành công cũng chính là lúc Hách Nghị hoàn thành nghi thức nhập môn, thành công gia nhập môn phái. Những ký ức của chưởng môn tiền nhiệm lưu trong sách sẽ toàn bộ chuyển sang đầu Hách Nghị, đồng thời kích hoạt khả năng nghe hiểu ngôn ngữ gấu tuyết. Hiện tại hắn không cần nhờ Bạch Cầu phiên dịch vẫn có thể hiểu gấu tuyết đang nói gì.
Dĩ nhiên nhờ đó mà Hách Nghị biết được phái Ngàn Trang là loại môn phái gì.
Lúc bắt đầu, Hách Nghị chờ mong hắn sẽ gia nhập một môn phái thật giỏi, thật lợi hại, kết quả tiếp nhận thông tin xong hắn liền hối hận!
Mợ nó, thì ra phái Ngàn Trang là một kho sách khổng lồ. Từ ngày đầu gia nhập môn phái về sau, mỗi ngày chúng đệ tử đều phải cắm đầu vào các loại sách khác nhau mà nghiên cứu. Toàn bộ môn phái, kể cả chưởng môn mỗi ngày đều bị vây quanh hàng xa số sách. Nói trắng ra phái Ngàn Trang chính là một nơi tụ tập của những mọt sách!
Hách Nghị hắn có chỗ nào giống mọt sách chứ? Giống ở chỗ nào? Bắt hắn đọc sách chi bằng cho hắn một dao tiễn hắn đi luôn đi!
Hách Nghị chưa bao giờ gia nhập bất kỳ môn phái nào, lần đầu tiên vất vả lắm mới quyết định gia nhập một cái, nào ngờ lại là chốn mọt sách tụ tập. Hoàn toàn không ăn khớp gì với tính cách của hắn!
----
Chú thích:
Chi hồ giả dã: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.