Chương 9: Thưởng thức
Tác giả: Phong NhãEdit: Tử ĐằngChiêm Thanh ngạc nhiên, trong đầu hồi tưởng lại cái tên Hách Nghị, lúc này mới phát hiện ra người trẻ tuổi này lại chính là tên thiếu gia nổi tiếng bại hoại ở đô thành.
Những lời đồn đại đều nói rằng Hách gia đại thiếu gia nhân phẩm thối nát, không có chí cầu tiến, một thân thói xấu, không được người nhà yêu thích, cơ hồ tất cả mọi người đều chán ghét thiếu gia của đệ nhất gia tộc này.
Nghe đâu lúc trước Hách đại thiếu gia vậy mà không để ý đến phản đối của người nhà, một mực đòi cưới một thằng con trai.
Người con trai này...
Chiêm Thanh đi đến bên cạnh Đinh Hiên nhìn nhìn, chắc là cậu bạn nhỏ này đi.
Nghĩ đến vừa nãy thấy hai người bọn họ ở đây cũng chính là lúc Hách Nghị đang giúp cậu thiếu niên trẻ tuổi này xoa xoa đầu gối, cả đầu gối đều sưng đỏ, mà Hách nghị lại có vẻ rất dụng tâm.
Một người tri kỉ như vậy, thật sự là đại thiếu gia vô lương trong lời đồn?
Chiêm Thanh đối với những tin đồn ấy có chút hoài nghi.
Chỉ cần nghe ngữ khí hào sảng trong lời ăn tiếng nói của Hách Nghị anh đối với người trẻ tuổi này rất vừa ý.
Bọn họ vừa quen biết không lâu, Hách Nghị liền nói ra rất thưởng thức anh. Rõ ràng là rất túng quẫn, lại có thể hào phóng mà ưu đãi anh. Nếu quả thật lời đồn đại là đúng, vậy thì hắn Hách đại thiếu gia đây hẳn phải nhân cơ hội này làm khó dễ anh, rất có thể sẽ dùng vũ lực đe dọa một chút đi.
Còn nữa, vừa rồi cậu bạn nhỏ kia ra giá năm ngàn Hách Nghị bên cạnh cũng không phản bác, tựa hồ nếu có thể liền định giá như vậy mà bán ra.
Biết rõ chịu thiệt mà vẫn muốn bán, anh không tin ác ma thiếu gia trong đồn đại có thể làm được điều đó.
Anh nghĩ tốt xấu gì người nọ cũng là đại thiếu gia Hách gia, thân phận cao quý, có lẽ là vì lòng tự trọng mới không nói ra giá trị thực của vòng tay.
Nghĩ vậy nên Chiêm Thanh lại cẩn thận đánh giá Hách Nghị, tựa hồ có chút không hiểu những lời nói vừa rồi của hắn có ý gì: "Tôi biết, cậu chính là Hách đại thiếu gia. Vừa nãy cậu nói vậy nghĩ là sao?"
"Chắc anh không biết, tôi đã bị Hách gia đuổi ra khỏi nhà một canh giờ trước." Hách Nghị khẽ mỉm cười, dáng vẻ ấy không nhìn ra chút gì là đang quẫn bách khi bị đuổi ra, giống như là đang nói về một chuyện thường tình nào đó.
"Ừm, đương nhiên, chẳng bao lâu nữa, toàn bộ đô thành đều biết Hách Nghị tôi không còn là người nhà họ Hách."
Chẳng hiểu vì sao Chiêm Thanh lại thấy người trẻ tuổi này so với tưởng tượng của anh còn muốn tiêu sái hơn, không phải giả vờ, mà là chân chính một bộ dáng tiêu sái thoải mái. Tựa hồ không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến thiếu niên này, coi việc bị đuổi đi không phải là chuyện đại sự gì.
"Xin lỗi, tôi không biết." Thì ra là bị đuổi ra khỏi Hách gia. Chiêm Thanh mới phát hiện tình cảnh của hắn dường như không tốt lắm cho nên mới bày đồ ra bán ở đây. Nhìn dáng dấp không chỉ là để đổi tiền tiêu mà còn là muốn kiếm thêm sinh hoạt phí.
Giờ phút này Chiêm Thanh bỗng có ý nghĩ kì quái, anh thấy Hách gia lần này đuổi Hách Nghị đi là một tổn thất vô cùng lớn.
Thật sự kì quái, người này chỉ mới gặp thôi mà.
"Không sao. Nếu anh thấy áy náy thì có thể mua thêm vài món nữa. Người Chiêm gia hẳn là không thiếu tiền đâu nhỉ?" Hách Nghị nói đùa.
Chiêm Thanh nhịn không được cũng bật cười, tiểu tử này thật thú vị.
Vì ấn tượng của anh đối với Hách Nghị không tồi nên anh quả thật cúi người xuống nhìn một lượt khắp rương, sau đó thấy một chiếc nhẫn màu xanh biếc.
Anh rất có hứng thú nên cầm lên hỏi: "Cái này bán thế nào?"
Đinh Hiên thấy Chiêm Thanh còn muốn mua nữa, không khỏi nhìn Hách Nghị sùng bái, thiếu gia thật sự rất biết làm ăn.
Lúc này cậu cũng không tự ý lên tiếng, ai mà biết đây lại là thứ bảo vật gì, chỉ cần yên lặng nhìn thiếu gia xử lí là được.
"Cái này thời điểm mua là mười lăm vạn, bớt cho anh một chút. Mười hai vạn." Hách Nghị ra giá.
Đinh Hiên khẽ bĩu môi, trong lòng xót ba vạn.
Chiêm Thanh gật đầu: "Được, tôi mua."
Nói xong anh lấy điện thoại ra chuyển khoản, nhẫn liền thuộc về anh.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Chiêm Thanh nhìn màn hình, đôi lông mày của anh khẽ cau lại, vội vàng bắt máy: "Có phải mẹ tôi lại không thoải mái?"
Bên kia không biết nói cái gì mà sắc mặt Chiêm Thanh càng lúc càng không tốt: "Được rồi, tôi sẽ về ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Chiêm Thanh nhìn Hách Nghị nói: "Có chút việc gấp, tôi đi trước. Hi vọng các cậu có thể thuận lợi bán hết những món đồ này."
Nói xong anh khoát tay chào một cái rồi vội quay người chạy ra xe rời đi.
Chiêm Thanh vừa đi Đinh Hiên liền đứng lên, đi tới trước mặt Hách Nghị, cẩn thận nói: "Thiếu gia, phía trước có cái ATM."
"Hả?" Hách Nghị không hiểu cậu muốn nói gì.
Đinh Hiên nhìn thẻ ngân hàng trong tay Hách Nghị, do dự một lúc rồi mở miệng nói: "Chúng ta đi kiểm tra tiền trong thẻ một chút đi."
Hách Nghị nghe vậy liền nở nụ cười, nhóc con này là lo lắng Chiêm Thanh không chuyển khoản đi?
Vậy để cậu ta đi kiểm tra cho an tâm vậy. Hách Nghị đưa thẻ cho Đinh Hiên, nói: "Đi kiểm tra đi."
Đinh Hiên nhận được thẻ lập tức cao hứng chạy đi kiểm tra, bộ dáng nhìn sao cũng giống như đầu gối hết đau rồi.
Hách Nghị không đi cùng mà ở lại tiếp tục ngồi xổm canh chừng cái rương, chờ khách hàng tiếp theo.
Khoảng vài phút sau Đinh Hiên trở lại, gương mặt trắng hồng, ánh mắt sợ sệt lúc trước giờ đây dường như đang phát sáng, hiển nhiên là bị con số trong thẻ làm cho kích động.
"Thiếu gia, thật sự có bốn mươi hai vạn. Đây là lần đầu tiên trong tay em có nhiều tiền như vậy."
Hách Nghị nhìn cậu, khóe môi mang theo ý cười, không nói gì.
Sau đó hai người ngồi đấy khoảng ba giờ mới kết thúc việc buôn bán. Bọn họ bán được thêm vài món nữa, chỉ là không có khách hàng nào hào phóng như Chiêm Thanh.
Thấy trời sắp tối Hách Nghị liền mang Đinh Hiên đi ăn, sau đó dự định tìm một nhà trọ ở tạm.
Thế nhưng Đinh Hiên ngăn cản, cậu đứng trước mặt Hách Nghị, theo thói quen cúi đầu nhìn mặt đất mà thấp giọng: "Thiếu gia, nếu như anh không chê thì có thể tới nhà em."
Tử Đằng: Nhà nào có chồng như Hách Nghị không lo không có tiền. Vậy là đôi bạn trẻ bắt đầu cuộc sống:"Khi hai ta về một nhà Đinh Hiên số khổ tìm thấy ánh sáng của đời mình, đó là Hách Nghị. Và cũng chính vì ở bên cạnh người đàn ông này, cậu mới có thể được là chính mình. :)))