Chương 77: Để con yên tĩnh một chút...

Chương 77: Để con yên tĩnh một chút...

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

________

Trong một con hẻm yên tĩnh.

'Đông', một người đυ.ng cái rầm vào vách tường, ngay sau đó trong con ngõ vắng vang lên tiếng kêu 'gào gào ngao' thảm thiết.

Đinh Hiên bịt mũi ngồi dưới đất kêu khóc, cậu chạy nhanh quá không dừng lại được nên tông thẳng vào vách tường. May mà trước đó cậu đã buông tay Hách Vũ cùng chú Vương, nếu không thì hiện tại cả ba người đều dính lên tường kêu thảm.

Không chỉ mũi cậu đau mà cả đầu cũng rất đau, đau đến nỗi nửa ngày không ngồi dậy được.

Đây là lần đầu tiên Đinh Hiên dùng bùa nhanh, hoàn toàn không có kinh nghiệm. Lúc bùa nhanh phát huy tác dụng cậu có cảm giác hai chân của mình không khống chế được. Cậu chạy ra tính giải cứu Hách Vũ nhưng vì chạy quá nhanh nên suýt chút lao vào bàn bida, may mà cậu bắt được cây cột lớn trong quán, nếu không thì chắc cậu đã chạy thẳng ra ngoài đường luôn rồi.

Sau đó cậu chạy về phía Hách Vũ cùng chú Vương muốn nắm lấy tay hai người lôi đi nhưng không nhắm chuẩn xác nên bắt nhầm hai cây gậy của bọn họ. Phát hiện có gì đó sai sai, cậu mới đem gậy bỏ lại, quay người chạy đến chỗ Hách Vũ càng chú Vương mang hai người chạy trốn.

Toàn bộ quá trình miêu tả lại thì dài dòng nhưng chỉ diễn ra trong vỏn vẹn mấy giây, bùa nhanh này thật lợi hại!

Đinh Hiên xoa mũi, đến nửa ngày mới đỡ đau được một chút. Cậu quay đầu nhìn Hách Vũ cùng chú Vương, thấy hai người bọn họ đang đứng ngốc nhìn mình.

Tốc độ lúc đó quá nhanh, hai người không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn thấy Đinh Hiên bịt mũi quay đầu lại chú Vương mới lấy lại ý thức.

Chú nhìn chung quanh, thấy bọn họ không còn ở quán bida nữa mà đã đi đến một hẻm vắng nào đó, không biết là đang ở chỗ nào.

Chú kinh hãi nhìn Đinh Hiên, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Là cháu cứu chú cùng thiếu gia? Cháu làm cách nào?"

Chú phi thường chắc chắn thời gian chạy từ quán bida đến đây tuyệt đối không vượt quá năm phút, thậm chí còn ngắn hơn.

Theo lí thì chuyện này hiển nhiên là không thể nào! Phải biết rằng lúc đó bọn họ bị rất nhiều người vây nhốt, làm sao lại có thể chạy trốn nhanh được như vậy?

"Chuyện này khó mà giải thích được, hai vị không có chuyện gì là tốt rồi. Điện thoại của nhị thiếu gia nè."

Đinh Hiên vẫn còn thấy sợ, cậu có chút chóng mặt nên lười giải thích, sợ mình nói không rõ ràng, càng nói càng loạn.

Cậu lấy điện thoại đưa cho chú Vương rồi rời đi nhưng lại bị Hách Vũ cản lại.

"Đinh Hiên?"

Hách Vũ không dám tin tưởng người đang đứng trước mặt là Đinh Hiên, càng không có cách nào tin được người vừa cứu cậu cùng chú Vương là cậu ta.

Trong nháy mắt cậu cảm thấy thế giới bị sụp đổ. Anh hai thân thương sau khi rời khỏi Hách gia thì có sự thay đổi lớn, mà 'chị dâu' bị cưỡng ép lấy anh hai cũng từ trạng thái nhu nhược biến thành một vị anh hùng giải cứu cậu.

Cậu đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Hay là do cậu chưa từng hiểu đúng về họ?

Hách Vũ mờ mịt.

"Nhị thiếu gia, cậu đi bệnh viện kiểm tra vết thương đi. Không có chuyện gì thì tôi về trước nha."

Đinh Hiên không biết nên nói gì cho phải, đây là lần đầu tiên cậu làm anh hùng. Cậu không nói được cảm giác đó ra sao, cảm thấy rất sảng khoái, trước giờ chưa từng sảng khoái như vậy.

Hách Vũ ngây ngốc gật đầu, nhìn cái trán cùng cái mũi bị sưng đỏ của cậu nói: "Anh cũng bị thương kìa, về nhà nhớ bôi thuốc."

Đinh Hiên biết mình vừa ôm tường, quả thực rất đau, nhưng đâu phải chuyện to tát gì.

Cậu 'ừa' một tiếng, thấy cả Hách Vũ cùng chú Vương đều không nói gì liền chào một cái rồi đi ra đầu hẻm, hướng về phía quán bida, dự định lấy xe rồi về nhà.

Đinh Hiên đi rồi Hách Vũ mới quay đầu lại nhìn chú Vương một hồi lâu rồi nói: "Chú Vương, người vừa nãy thật là Đinh Hiên hở chú?"

"Đúng rồi thiếu gia, là Đinh Hiên, 'vợ' của đại thiếu gia, 'chị dâu' của con đó."

Chú Vương nói một cách chắc chắn.

"Không ngờ tới anh ấy có thể cứu chúng ta từ đám côn đồ kia. Từ hồi nào mà ảnh lợi hại quá vậy cà?" Hách Vũ hỏi.

"Không biết nữa, thiếu gia, hiện tại thì chú cũng không biết nữa chuyện vừa xảy ra là mơ hay là thật nữa nè." Chú Vương nói ra cảm nhận của chú.

"Về thôi chú." Một lúc lâu sau Hách Vũ nghĩ không ra được câu trả lời bèn mở miệng nói.

"Ừa, để chú gọi bác sĩ của nhà ta tới xem qua vết thương cho con. À, Đinh Hiên đưa chú điện thoại của con nè, chắc con để quên ở nhà cậu ấy." Chú Vương đưa điện thoại cho Hách Vũ.

Hách Vũ cầm điện thoại trong tay, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Hai người cẩn trọng đi ra ngoài đầu hẻm. Bọn họ biến mất nhất định sẽ bị Cao Phàm phái người truy tìm, cho nên tốt nhất là phải thật cẩn thận.

Kết quả khi bọn họ đi tới đầu hẻm thì biểu tình của hai người chỉ có thể diễn tả bằng câu "không có ngạc nhiên nhất, chỉ có ngạc nhiên hơn".

Hách Vũ ngơ ngác hỏi chú Vương: "Đây là đâu hở chú?"

Chú Vương giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói: "...Phố Tam Xoa."

"Cách Hỏa Tinh Đυ.ng Địa Cầu bao xa?" Hách Vũ lại hỏi.

"Nửa giờ chạy xe ô tô." Chú Vương lần nữa lau mồ hôi.

"Nửa giờ..."

Hách Vũ lẩm bẩm, đầu óc cậu lại hỗn loạn nữa rồi. Cậu giơ tay xoa mi tâm, nói: "Chú Vương, chú gọi taxi đi, để con yên tĩnh một chút."

Chú Vương có điều muốn nói: Chú cũng muốn được yên tĩnh một chút.

Chuyện này quá chấn động lòng người rồi!

...

Đinh Hiên ra tới đầu hẻm mới biết cậu đã chạy một đoạn đường khá xa, cả cậu cũng bị chính mình dọa sợ. Nếu không phải đυ.ng vào tường thì cậu còn có thể chạy được bao xa?

Thiếu gia, bùa của anh lợi quá à!

Một lần nữa Đinh Hiên đối Hách Nghị sùng bái, thiếu điều muốn vái hắn vài cái để tỏ lòng thành kính.

Cậu kêu một chiếc taxi đi về quán bida. Ở trước cửa không còn vệ sĩ đứng canh nữa, chỉ có chiếc xe của Hách Vũ vẫn đỗ lại đó, xem ra đám người kia đã đi hết rồi.

Đinh Hiên thanh toán tiền taxi rồi đi tìm xe của cậu, lúc gần tới chỗ cất xe thì thấy Mộ Dung Bằng cùng hai cậu bạn thân của y đang đi về phía này.

Đinh Hiên nhíu mày, muốn né ba người này nhưng đã muộn, Mộ Dung Bằng đã nhìn thấy cậu, ba người đi tới trước mặt cậu thì dừng lại.

Mộ Dung Bằng quan sát sắc mặt của Đinh Hiên, đi một vòng quanh cậu, tầm mắt vẫn luôn dán chặt lên người cậu.

"Chồng cậu đâu?" Mộ Dung Bằng dừng trước mặt Đinh Hiên, hỏi.

Đinh Hiên cảnh giác nhìn y: "Có việc?"

Mộ Dung Bằng bị Đinh Hiên hỏi ngược lại thì á khẩu, y đăm chiêu nhìn Đinh Hiên, suy nghĩ một lát y hỏi: "Có phải vừa rồi hắn tới quán bida?"

Đinh Hiên nghe y hỏi như vậy thì đoán có lẽ Mộ Dung Bằng cũng có mặt trong quán lúc đó, thấy nhị thiếu gia cùng tài xế của cậu ta đột nhiên biến mất, nghĩ là do thiếu gia làm nên mới hỏi như vậy.

Cậu giả bộ không biết, hỏi ngược lại: "Thiếu gia của tôi tới đây? Tôi không biết."

"Thật sự không biết? Hay là không muốn nói?" Mộ Dung Bằng truy hỏi.

Đinh Hiên nghiêng người muốn rời khỏi nhưng bị Mộ Dung Bằng cản lại.

"Cậu bị người khác khi dễ? Mặt mũi sưng thành như thế này, nếu để chồng cậu nhìn thấy chắc chắn người đánh cậu sẽ không yên thân."

Đinh Hiên không thích tiếp xúc với Mộ Dung Bằng, cậu thấy người này rất nham hiểm, bởi vậy cậu mới cau mày nói: "Anh có việc gì sao? Không thì tôi về đây."

Mộ Dung Bằng nhìn cậu một lúc lâu sau mới tránh đường cho cậu đi. Y chắc chắn Hách Nghị có tới đây, cũng chính hắn cứu Hách Vũ ra ngoài, nếu không thì sao Đinh Hiên lại xuất hiện một cách trùng hợp như thế này?

Ngay lúc Đinh Hiên tính nổ máy xe chạy đi thì Mộ Dung Bằng lại chạy tới chắn ngay đầu xe, hỏi: "Bây giờ hắn ở nhà cậu hả?"

"Có liên quan gì tới anh không?" Đinh Hiên hỏi ngược lại.

Sắc mặt Mộ Dung Bằng không tốt lắm, ngữ khí của Đinh Hiên mang theo địch ý, y biết là vì nguyên do gì. Dĩ nhiên là chuyện ở Club Kim Minh đã để lại ấn tượng xấu về y cho cậu.

Y hít sâu một hơi, nói: "Chuyện ngày đó tôi thực lòng xin lỗi cậu."

Đinh Hiên kinh ngạc nhìn Mộ Dung Bằng, vẻ mặt chân thành của y làm cậu ngoài ý muốn, cậu lắc đầu nói: "Chuyện đã qua rồi, tôi cũng đã sớm quên. Giờ tôi thật sự phải về, để tôi về."

Mộ Dung Bằng gật đầu, y tránh sang một bên để Đinh Hiên lái xe rời đi.

Đinh Hiên đi rồi y hai thằng bạn của y mới tiến tới hỏi: "Bây giờ Hách Nghị ở nhà cậu ta?"

"Chắc vậy." Mộ Dung Bằng nói một cách khá chắn chắn.

"Cậu nói xem hai người họ sẽ không thật sự trở thành vợ chồng chứ?"

Một người lại nói: "Sao được chứ? Hách Nghị thích con gái mà, toàn bộ thủ đô đều biết, sớm muộn gì cũng li hôn thôi."

"Cũng phải..."

Mộ Dung Bằng không có tham gia thảo luận, y không muốn phí đầu óc để tranh cãi về mấy chủ đề ngu ngốc như vậy. Chuyện này không cần nghĩ cũng biết, đâu có thằng trai thẳng nào lại sống cùng một thằng trai thẳng khác cả đời?