Chương 67: Trần Phong đau đớn cùng giận dữ

Chương 67: Trần Phong đau đớn cùng giận dữ

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

_____________

Trần Phong vốn dĩ bị đánh ngất không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, ông ta lắc lắc đầu để chính mình tỉnh táo lại, sau đó chậm rãi đứng lên. Khi nhìn thấy phần lưng nhuốm máu đỏ tươi của Trần Kỳ, Trần Phong trợn trừng mắt, một hơi xoay người đi đến bàn giấy lấy khẩu súng vẫn luôn cất giấu trong hộc bàn. Ông ta hướng về phía sau gáy Hách Nghị không hề do dự bóp cò súng.

"Oành! Oành! Oành!"

Ba tiếng súng vang lên, Trần Phong chậm rãi bỏ súng xuống, khóe môi cong lên. Ý cười còn chưa kịp tròn trịa thì ông ta chợt nhận ra cái người đang chậm rãi ngã xuống, nháy mắt sụp đổ.

"Kỳ!" Ông ta buông súng xuống, nhào tới ôm lấy thân thể đầy máu của Trần Kỳ, miệng gào khóc: "Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì đã xảy ra! Tại sao người bị bắn là con!"

Trần Kỳ bị bắn chết đương nhiên không cách nào trả lời được câu hỏi của Trần Phong.

Chuyện gì đã xảy ra?

Thời điểm Trần Phong tỉnh lại đã bị Hách Nghị phát hiện ra, cả Đinh Hiên cũng biết. Không chờ Đinh Hiên nhắc nhở Hách Nghị đã nhanh chóng ra tay. Vốn dĩ hắn định trực tiếp đoạt mệnh Trần Kỳ, thế nhưng thần thức của hắn lại nhận ra khẩu súng bên trong ngăn bàn của Trần Phong. Một ý nghĩa nhanh chóng xoẹt qua đầu hắn. Hách Nghị cố ý dựng đứng thân thể không còn chút sức lực nào của Trần Phong che chắn trước mặt mình. Tình huống này hắn đang đứng quay lưng về phía Trần Phong, như vậy gáy của hắn hoàn toàn bại lộ trong tầm ngắm của ông ta.

Đương lúc Trần Phong tưởng có thể gϊếŧ chết Hách Nghị thì hắn nhanh chóng dùng Khinh Phong Bộ xoay chuyển thân thể, đem Trần Kỳ quay về phía họng súng của ông ta. Như vậy tình huống lúc này đã có sự thay đổi, Trần Kỳ trở thành đích nhắm của Trần Phong mà ông ta không hề hay biết. Ông ta nhếch môi, tiếng súng vang lên.

Nhìn bộ dáng điên cuồng của Trần Phong, Hách Nghị chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta: "Chà chà, ông cũng tàn nhẫn ghê nha, ngay cả con của mình cũng không buông tha. Ba phát súng đoạt mạng con, thật độc ác quá đi!"

"Hách Nghị! Là mày hại chết con tao! Tao liều mạng với mày!" Trần Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt tơ máu trừng Hách Nghị.

Hắn xòe hai bàn tay ra, nói: "Nè, ông phải hiểu rõ là chính ông nổ súng bắn nát đầu con trai mình, không có quan hệ với tôi nha."

Hách Nghị nói một lần lại một lần đâm sâu vào chỗ đau của Trần Phong, ánh mắt của ông ta nhìn Hách Nghị càng lên ác liệt. Ông ta nhìn khẩu súng bị rớt trên sàn, nhanh tay nhặt lên.

Hách Nghị làm một thủ thế kì quái, lúc này mới hài lòng nhìn Trần Phong, nói: "Lẽ nào ông còn muốn bắn tôi nữa? Có biết khi Mễ Sâm tiên sinh của ông đối với tôi nổ súng tôi đã nói gì không?"

Trần Phong đã sớm bị Hách Nghị nói khích mà tức giận, nghe vậy ông ta lên đạn chuẩn bị bắn thì Hách Nghị lại nói tiếp: "Tôi đã nói với gã ta thế này: Tốt nhất đừng nên nổ súng, nếu không phải hối hận. Gã ấy không nghe lời tôi mà vẫn bóp cò. Đoán xem người chết là ai nào? Lẽ nào ông cũng muốn giẫm lên vết xe đổ đó?"

Trần Phong nào có nghe lời Hách Nghị, ông ta kéo chốt an toàn, tiếng súng vang lên. Viên đạn không bay về phía Hách Nghị mà nhằm vào ông ta. Ngay lúc đó Hách Nghị nhìn thấy mi tâm của Trần Phong chảy máu, cả người ông ta đổ về phía sau.

Hách Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Sao không ai chịu nghe lời tôi hết vậy?"

Hách Nghị nhìn hai cái xác trên sàn nhà, cách đó không xa còn có Trần Tuấn vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự, hắn không ra tay với gã mà chỉ hướng về phía Đinh Hiên nói: "Bùa ẩn thân sắp hết tác dụng, em đi ra ngoài trước đi, đứng ở cửa chờ tôi."

"Dạ..." Vẻ mặt Đinh Hiên có chút thẫn thờ, cậu bị tình cảnh máu me ở trong phòng làm cho dạ dày nhộn nhạo.

Lần này khác với lần nhìn thấy cảnh chết của đám người Mễ Sâm. Lần này khắp nơi đều mà máu, chỗ nào cũng vươn vết máu khiến cho cậu cảm thấy hoa mắt không chịu nổi.

Hách Nghị thấy sắc mặt Đinh Hiên khó coi nhưng cũng không an ủi gì. Đã muốn đi theo hắn thì phải có tâm lý đối mặt với những chuyện này. Nếu sức chịu đựng kém thì sau này không cần đi theo hắn nữa, ngoan ngoãn ở nhà là được.

Nhìn Đinh Hiên hốt hoảng cất bước chậm rãi đi về phía cửa, Hách Nghị thay cậu mở cửa. Bởi vì Đinh Hiên vẫn còn đang ẩn thân nên hắn không muốn để cho Trần Hàng ở ngoài cửa phát hiện ra, bèn mở miệng nói: "Vào đi!"

Trần Hàng mặc một thân tây trang từ bên ngoài bước vào, y hoàn toàn không biết có người vừa từ thư phòng đi ra, còn vô ý chạm nhẹ vào người y.

Thì ra Trần Hàng vẫn luôn trông coi ở ngoài cửa, những vệ sĩ trong nhà đã sớm bị y điều đi nơi khác. Khó trách thư phòng có động tĩnh lớn như vậy mà không thấy bất kì vệ sĩ nào tiến vào.

Nhìn thư phòng tràn ngập máu tanh, cả người Trần Hàng ngây dại, không thể tin vào mắt mình. Đặc biệt khi nhìn thấy Trần Kỳ cao lớn nằm chết trên sàn nhà, y khϊếp sợ mãi không thôi.

"Trời ơi! Cậu làm thế nào? Anh Kỳ rất lợi hại. Lúc mười lăm tuổi đã được cao nhân mang lên núi huấn luyện, rất ít khi trở về. Anh ta học được một thân bản lĩnh cao cường, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Trần Phong. Cậu vậy mà lại có thể gϊếŧ chết anh ta!" Giờ phút này đột nhiên Trần Hàng phát hiện ra Hách Nghị so với tưởng tượng của y còn lợi hại hơn, xem ra y đã đặt niềm tin đúng người rồi.

Tử Đằng: Đây là kết cục mà cha con Trần Phong phải nhận lấy. Chỉ tiếc là Trần Dung xấu xa vẫn còn sống, bao giờ ả mới bị trừng phạt đây =.='' Đinh Hiên lần đầu ra tay gϊếŧ người, vì Hách Nghị cậu có thể làm đc hơn thế nữa. Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu :3