Chương 66: Núi Vân Phong – phái Hằng Đạo

Chương 66: Núi Vân Phong – phái Hằng Đạo

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

_____________

Nhìn thấy lọ hoa đó, Đinh Hiên không chút do dự cầm nó lên. Cậu nhắm mắt lại, dùng hết sức bình sinh đem lọ hoa nện lên gáy Trần Tuấn.

Cùng lúc đó, Hách Nghị dùng chuôi đao gõ ngất Trần Phong, sau đó dời đi sự chú ý của Trần Kỳ với lọ hoa đột nhiên bay lên đầu Trần Tuấn.

Trần Kỳ không nghĩ tới tốc độ của Hách Nghị lại nhanh như vậy, chờ đến lúc y phản ứng lại thì Trần Phong đã ngã xuống đất bất tỉnh.

Không chờ y khôi phục tinh thần, một tiếng 'rầm' vang lên, lọ hoa rơi xuống đất vỡ tan. Bằng một cách thần kì nào đấy Trần Tuấn vẫn luôn đứng ở cách đó không xa bỗng ngã xuống đất.

"Anh hai!" Trần Kỳ hô lớn, nhưng Trần Tuấn đã mất đi ý thức. Y quay đầu nhìn Hách Nghị, giận dữ hét lớn: "Hach Nghị! Tên khốn này!"

Y vung nắm đấm về phía Hách Nghị, tiếp theo là một cái quét chân, lần nào cũng đánh vào không khí. Y hoàn toàn bị chọc giận.

Hách Nghị muốn chính là kết quả này. Một người đang tức giận thường mất đi lí trí, Trần Kỳ vừa nhìn liền biết là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Một khi bị chọc giận sẽ làm nên những việc xằng bậy, dù ra tay cũng không thu lại kết quả gì. Lúc ấy chính là cơ hội của hắn, để đánh bại một kẻ đang điên cuồng không phải là không có cách.

Hắn không ngừng né đòn khiến Trần Kỳ nhiều lần đánh hụt, dần dần y cuống lên, đôi mắt long sòng sọc, hét lớn: "Hách Nghị, mày có gan thì đừng trốn."

Lúc Trần Kỳ gào thét, Hách Nghị liền nháy mắt với Đinh Hiên, mà giờ phút này cậu vẫn đang ngó chừng Trần Tuấn. Hách Nghị thấy cậu không có phản ứng gì liền đá một mảnh vỡ của lọ hoa về phía cậu. Đinh Hiên lập tức lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt của Hách Nghị cậu cuống quýt điều chỉnh tâm trạng, sau đó móc từ túi tiền ra cây đao mà Hách Nghị đã đưa cho cậu vọt tới sau lưng Trần Kỳ. Đinh Hiên hít sâu một hơi, dùng hết sức đâm thanh đao vào người y.

Khoảnh khắc đó hai tay Đinh Hiên run lên, hai chân cũng không khống chế được mà run lên bần bật.

Gϊếŧ rồi... Gϊếŧ người rồi...

Trần Kỳ bị đâm sau lưng sắc mặt thay đổi, cả khuôn mặt nhăn nhó lên trông rất đáng sợ. Y xoay người vung lên một quyền, Hách Nghị lập tức đẩy Đinh Hiên ra, sau đó dùng cây đao trong tay hắn đâm thêm một nhát vào lưng Trần Kỳ, nháy mắt lưng y bị máu nhuộm thành một màu đỏ.

Một nhát, hai nhát, ba nhát...

Cuối cùng Trần Kỳ bị trọng thương, hai chân mềm nhũn nặng nề té xuống đất. Hách Nghị biết y chưa chết, lập tức dùng tay bóp chặt chỗ bị thương của y khiến y đau đến thấu xương, cả người run rẩy.

Hách Nghị cúi đầu nhìn y, hỏi: "Nói! Là ai dạy mày bản lĩnh này? Người đó ở đâu?"

Trần Kỳ bị đau đến nỗi cả người co giật, nghe Hách Nghị hỏi như vậy y chống đỡ không nổi, chỉ còn cách khai báo sự thật: "Sư phụ của tôi... Ngũ Tử Đạo... Ông ấy... Ông ấy ở núi Vân Phong... Là chưởng môn phái Hằng Đạo."

"Phái Hằng Đạo? Đó là giáo phái gì? Còn nữa, mày nói núi Vân Phong? Nơi đó ở đâu?" Hách Nghị nghe nói đến phái Hằng Đạo thì không khỏi nghĩ về kiếp trước. Hắn không nghĩ đến một thế giới có kỹ thuật công nghệ phát triển mà còn tồn tại một môn phái cổ xưa thần bí như vậy.

Trần Kỳ nghe Hách Nghị hỏi như vậy, đáy mắt không khỏi toát lên vẻ kinh ngạc, y hỏi: "Mày không biết núi Vân Phong?"

"Tại sao tao phải biết?" Hách Nghị bình tĩnh hỏi lại.

Trần Kỳ càng thêm ngạc nhiên, y nói: "Rõ ràng là tao cảm giác được trong người mày có chân khí, sao lại... sao lại không biết núi Vân Phong?"

"Núi Vân Phong đến tột cùng là nơi nào?" Hách Nghị lại hỏi.

Trần Kỳ bị đau đến vã mồ hôi đầy người, trán ướt đẫm mồ hôi hột, bởi vì mất nhiều máu mà sắc mặt y trắng bệch, môi xám ngắt.

Nghe Hách Nghị hỏi như vậy Trần Kỳ liền muốn né tránh: "Xin lỗi, không thể tiết lộ được. Nếu không phải người của núi Vân Phong thì không được phép biết địa điểm của núi."

"Phái Hằng Đạo nằm trên núi Vân Phong? Vậy ngoại trừ núi Vân Phong, mày còn biết núi nào có môn phái giống vậy không?"

Trần Kỳ dùng ánh mắt 'mày là thằng ngu' nhìn Hách Nghị. Tuy rằng y biết tình huống của mình lúc này nếu có loại phản ứng đó nói không chừng sẽ phải chết, thế nhưng nghe Hách Nghị hỏi vậy y vẫn không nhịn được biểu lộ vẻ mặt như thế. Khó khăn lắm y mới mở miệng nói: "Không thể nói cho mày biết được."

Hách Nghị mạnh tay hơn, Trần Kỳ lập tức đau đến nỗi không ngừng kêu rên, một tay y cố gắng lục lọi trên người mình. Hách Nghị nhìn thấy không khỏi lạnh lùng nói: "Lá bùa kia của mày không có tác dụng với tao đâu, tốt nhất đừng lấy ra. Nếu không tao sẽ khiến mày đau đớn đến độ không muốn sống nữa!"

Trần Kỳ đột nhiên trợn tròn hai mắt, không thể tin được một động tác nhỏ như vậy cũng bị Hách Nghị phát hiện.

"Giờ có nói hay không? Núi Vân Phong ở đâu? Còn có nơi nào vẫn tồn tại môn phái giống núi Vân Phong không?" Hách Nghị kiên nhẫn hỏi.

Trần Kỳ cắn răng trợn mắt giận dữ nhìn Hách Nghị, không cam lòng chuyện bùa bảo mệnh của y mất tác dụng với Hách Nghị. Đã đau còn nghe Hách Nghị hỏi đi hỏi lại một vấn đề, y lạnh mặt cười gằn, nhất quyết không trả lời: "Không nói!"

Ngay tại lúc Hách Nghị muốn tăng thêm đau đớn cho Trần Kỳ thì mắt hắn như hạt châu giật giật. Như là phát hiện điều gì, đột nhiên hắn nhấc thân thể cao to uy mãnh của Trần Kỳ lên.

Chương 67: Trần Phong đau đớn cùng giận dữ