Chương 62: Đinh Hiên muốn thay đổi
Tác giả: Phong NhãEdit: Tử Đằng_______
Đinh Hiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hách Nghị thì đoán có lẽ hôm nay hắn đã làm rất nhiều chuyện nên mới uể oải như vậy.
Thật ra mấy tháng này mỗi ngày thiếu gia đều rất khổ cực, làm chuyện gì cũng chỉ tự gánh vác một mình. Mỗi lần nhìn thấy thiếu gia như vậy cậu rất muốn ra tay giúp đỡ anh.
Đinh Hiên đau lòng đi tới bên cạnh Hách Nghị, nói: "Thiếu gia, anh muốn làm gì? Nếu được, hãy để em giúp anh san sẻ một phần."
Hách Nghị dừng bước, nghiêng đầu nhìn Đinh Hiên: "Không có chuyện gì, một mình tôi làm được."
"..."
Đinh Hiên không nói gì, cậu biết hiện tại Hách Nghị cần nghỉ ngơi, cho nên cậu chạy nhanh vào bếp, đem nước vừa mới đun sôi đổ vào trong thùng gỗ, nói: "Thiếu gia, hay là anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, hôm ngay nghỉ ngâm nước thuốc một bữa."
Hách Nghị suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng, đem quần áo trên người cởi sạch. Hắn đang muốn cầm lấy gáo nước trên tay Đinh Hiên thì bị cậu tránh được.
Cậu chỉ vào thùng gỗ nói: "Thiếu gia, anh ngồi đi, em tắm cho anh."
Hách Nghị nhìn Đinh Hiên, thấy ánh mắt cậu rất kiên định nên cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Vậy tôi sẽ ngồi đây hưởng thụ đãi ngộ của em."
Đinh Hiên dùng gáo múc nước đổ lên người Hách Nghị, sau đó đem xà phòng thơm phức xoa lên người hắn.
Đưa qua đưa lại vài đường cậu phát hiện ra hắn vậy mà đã nhắm mắt ngủ ngon lành. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hách Nghị, Đinh Hiên nhẹ giọng thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm tự nói một mình: "Thiếu gia, sao anh cứ thích tự mình gánh vác mọi thứ, không chịu nói với em để cùng san sẻ. Trước kia em sợ anh nên mới không dám hỏi anh đi đâu, làm gì. Hiện tại em không còn sợ anh nữa, cho nên em rất muốn biết chuyện của anh, càng muốn giúp anh đỡ đần công việc. Thiếu gia, nếu anh thấy em ngu ngốc không hiểu gì thì anh có thể dạy em, em sẽ nỗ lực học hỏi. Cơ mà em tự biết em không phải người dốt nát nên em tin chắc mình có thể giúp được anh... Haizz..."
'Đông' một tiếng, cả người Đinh Hiên cứng nhắc, cả gáo nước đều đổ lên người cậu.
Cậu thấy Hách Nghị đột nhiên mở to hai mắt, giật nảy người giơ tay đấm ngực bốp bốp: "Thiếu gia, anh chưa ngủ...."
Hách Nghị khi nào thì ngủ? Hắn không có ngủ, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian Đinh Hiên giúp hắn tắm rửa để nhắm mắt vận công khôi phục chân khí. Kết quả bên tai lại văng vẳng giọng nói ai oán của cậu làm hắn bất đắc dĩ cười thầm. Vì vậy mà hắn bỗng nổi lên tâm tư trêu đùa nhóc con này, ngay lúc Đinh Hiên không đề phòng hắn đột ngột mở mắt ra làm cậu giật mình hoảng hốt.
Nhìn Đinh Hiên ngồi bệt xuống đất, quần áo ướt nhem, hắn cười nói: "Lá gan nhỏ như vậy, giúp tôi kiểu gì hử?"
Đinh Hiên vừa nghe liền vội vàng đứng lên, cậu nhìn vẻ mặt trêu tức của Hách Nghị, nói: "Em, là do em nhất thời không chuẩn bị tâm lí kịp thôi... Hic, thôi được rồi, em thừa nhận lá gan em nhỏ, bởi vậy em mới phải rèn luyện mỗi ngày nè."
Cuối cùng thì Đinh Hiên cũng tìm được một lí do để thuyết phục Hách Nghị.
Hách Nghị ngẩng đầu nhìn bộ dáng "bận tối mắt mà vẫn thong dong" (1) của Đinh Hiên, hắn nói: "Em cho rằng cùng tôi chia sẻ công việc là chuyện rất thường tình?"
"Bất kể chuyện gì em cũng đều muốn giúp đỡ thiếu gia." Đinh Hiên không muốn bỏ cuộc, từ lúc cậu nói với thiếu gia rằng cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì cậu biết cậu cần phải thay đổi, không thể giống như trước đây nữa.
Hách Nghị trầm mặc một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: "Thôi, không bàn về vấn đề này nữa. Giờ em tắm tiếp cho tôi hay để tôi tự làm?"
Đinh Hiên tuy rằng đã trải qua rất nhiều chuyện, thế nhưng đối với hắn những chuyện đó đều là chuyện vô cùng bình thường. So với những việc hắn muốn làm có thể nói là "tiểu vu kiến đại vu" (2) , thật khác nhau một trời một vực. Hắn cũng không muốn đem Đinh Hiên hướng vào con đường đầy máu tanh này. Đinh Hiên đơn thuần sạch sẽ, cuộc sống phong ba như thế căn bản không thích hợp với cậu.
Mà hắn thì trước nay bàn tay đã vấy không biết bao nhiêu máu tanh, để hắn làm một mình là tốt nhất.
Nhưng mà Đinh Hiên so với tưởng tượng của hắn chấp nhất hơn rất nhiều.
Nghe Hách Nghị nói vậy Đinh Hiên càng muốn đến gần hắn, cùng hắn sóng vai đi trên con đường mà hắn đã chọn.
Theo cảm nhận của Đinh Hiên, giữa cậu và Hách Nghị vẫn luôn có một bức tường ngăn cách không vượt qua được, làm cho cậu không cách nào đến gần hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó khoảng cách ấy sẽ càng kéo dài, cuối cùng cậu sẽ không còn cách nào chạm vào hắn được.
Chỉ cần nghĩ đến kết quả đó trong lòng cậu sẽ càng thêm hoảng sợ, cậu không muốn khoảng cách giữa cậu và Hách Nghị càng lúc càng kéo dài. Cậu muốn cùng hắn đi trên một con đường, nếu không thể sóng bước cùng nhau thì ít nhất hãy để cậu theo dõi hắn từ phía sau, chỉ cần như vậy cậu cũng thỏa mãn lắm rồi.
"Thiếu gia, em thật lòng muốn cùng anh gánh vác mọi chuyện, anh bảo em làm gì em cũng sẽ làm." Đinh Hiên kiên định nhìn Hách Nghị.
Nhưng mà Hách Nghị lại quyết tâm không muốn đem Đinh Hiên kéo vào thế giới đáng sợ mà hắn sắp sửa bước vào. Dù Đinh Hiên có nói thế nào hắn cũng sẽ không dao động.
Tắm rửa xong hắn trực tiếp trở về phòng, thay y phục xong thì ngồi trên giường tĩnh tọa vận công.
Đinh Hiên một mình đứng ở trong sân rất lâu mới về phòng. Đêm nay cậu mất ngủ. Đối với lời từ chối của Hách Nghị cậu có thể hiểu được. Dù sao thì cậu cái gì cũng không tốt, đến thời khắc quan trọng không chừng cậu còn kéo chân hắn.
Giống như lần đối mặt với năm cao thủ kia, nếu không phải thiếu gia lợi hại giải quyết cả đám thì có lẽ ngày đó cậu và hắn đều phải chết. Cậu tin tưởng thiếu gia sẽ không bỏ rơi cậu mà một mình đào tẩu.
Chỉ có điều hôm nay nhìn thiếu gia mệt mỏi trở về nhà, cậu đột nhiên phát hiện tuy thiếu gia rất cường đại rất lợi hại, thế nhưng cũng có lúc hắn sẽ mệt mỏi, cũng có lúc cần có người cùng hắn san sẻ. Cậu thật sự rất muốn giúp thiếu gia, cậu muốn cho thiếu gia biết tâm tư của cậu, không muốn để hắn tự gánh vác mọi chuyện, cậu muốn chia sẻ với hắn!
Đang trầm tư thì cậu mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hách Nghị vang lên.
Đã trễ thế này, ai còn gọi điện cho thiếu gia?
Quỷ thần xui khiến cậu rời giường, lặng lẽ đi đến phòng Hách nghị, sau đó ghé sát tai vào cửa nghe lén.
_________________
Chú thích:
1. N
guyên văn là "hảo chỉnh dĩ hạ" ( 好整以暇 ) : là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong《 tả truyện • thành công thập lục niên .2. Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý của câu này có nghĩa là thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.Tử Đằng: Hic, mình thích tính cách này của Đinh Hiên ghê :3 Ai thấy bạn nhỏ yếu đuối thì hãy chờ xem ẻm thay đổi như thế nào nhé =))))) KLQ nhưng có ai đọc Cả người đều là bảo không? Mình cực thích mấy em thụ như bạn Nhậm Sinh trong truyện đó =))))) Dù ẻm chỉ xem anh công như đồ ăn =))))