Câu lạc bộ Kim Bích Huy Hoàng.
Giờ phút này trước cửa câu lạc bộ có không ít siêu xe đỗ lại, tùy tiện chọn một chiếc thôi cũng có giá mấy triệu, thậm chí hơn mười triệu cũng có. Người qua đường không khỏi ngoái lại nhìn, hận không thể sở hữu một trong số chúng.
Dịch vụ của câu lạc bộ vô cùng đầy đủ, khách tới đây đa phần đều là để hưởng thụ đãi ngộ cao cấp cho nên càng thêm yêu thích nơi này, đến một lần sẽ có lần thứ hai, thứ ba...
Lúc này có một người trẻ tuổi toàn thân mặc tây trang màu đen, tay đút túi quần, tưởng mạo suất khí, vẻ mặt lãnh đạm không biểu tình tiến vào câu lạc bổ.
Thanh niên ngậm một điếu thuốc lá trong miệng, y giơ tay kẹp lấy điếu thuốc đồng thời phả ra một làn khói, ngón tay mang một chiếc nhẫn mặt đầu lâu. Ánh mắt y lạnh lùng tà khí khiến các cô gái xung quanh không khống chế được nhịp tim đập mạnh, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ câu hồn các cô.
Y vừa vào cửa thì có hai nữ tiếp tân ở hai bên lập tức cung kính khom lưng hô: "Chào Hàng thiếu."
Đây chính là Trần Hàng, tam thiếu gia Trần gia, người quản lý của câu lạc bộ này.
Y hờ hững liếc nhìn nhân viên của mình, bước chân không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.
Một người phụ nữ mặc đồng phục màu trắng từ một bên đi tới, muốn nói gì đó thì bị Trần Hàng duỗi tay ôm vào lòng.
"Tam thiếu, đừng vậy nha. Em có chuyện muốn nói với anh nè. Hôm nay có một ông lớn tới chơi, bọn em..."
"Phụ nữ phải ngoan mới được yêu. Đừng có mở miệng ra là nói chuyện công việc. Đến, lại đây hôn anh một cái." Khuôn mặt không cảm xúc của Trần Hàng bây giờ mới thả lỏng được một chút, lộ ra một nụ cười gian.
Người phụ nữ đó mặt đỏ tim đập nhanh, cô ôm mặt Trần Hàng hôn một cái, liền bị y ôm tới phòng nghỉ ở bên cạnh. Ngay lúc cửa phòng đóng lại thì bốn vệ sĩ luôn đi phía sau y lập tức chia nhau canh giữ ở cửa, đối với những âm thanh ái muội ở trong phòng không có chút phản ứng gì.
Lần mở cửa tiếp theo Trần Hàng đi ra, trên người tựa hồ không có gì thay đổi. Trái lại nữ nhân kia khuôn mặt đỏ bừng, quần áo nhăn nhúm, tất sợi tơ tằm biến mất không chút tung tích.
Trần Hàng nói: "Em về nghỉ đi, để người khác thay ca em."
"Cảm ơn tam thiếu." Nữ nhân ngọt ngào gật đầu rồi rời đi.
Trần Hàng đi vào thang máy, vệ sĩ lấy ra một điếu thuốc đưa cho y. Thang máy chuyển động lên trên, không bao lâu thì dừng lại, Trần Hàng từ bên trong đi ra.
So với mấy tầng dưới, tầng lầu này vô cùng yên tĩnh, giày da dưới chân nện lên sàn phát ra tiếng "bộp bộp bộp" vang dội. Một lát sau bọn họ tới trước cửa một văn phòng có ghi: Văn phòng Tổng giám đốc.
Trần Hàng đẩy cửa đi vào, lưu lại bốn vệ sĩ canh giữ ở ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Trần Hàng khẽ thở ra một hơi, đưa tay vuốt tóc vài cái. Biểu tình lãnh khốc khiến bao nữ nhân thần hồn điên đảo bị tháo gỡ, thay vào đó là một khuôn mặt bình tĩnh, ôn hòa, phảng phất nét buồn.
Y ngồi xuống, thả lỏng thân thể tựa lưng thành ghế, đầu ngã về phía sau, nhắm mắt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
"Có phải cảm thấy thật trống rỗng?"
Ngay lúc Trần Hàng đang hưởng thụ khoảng thời gian thanh bình ngắn ngủi, một thanh âm đột nhiên ghé vào lỗ tai y, nói một câu làm y giật mình mở mắt ra. Y nhanh chóng mò vào ngăn bàn làm việc lấy ra một khẩu súng, nhắm một cách chuẩn xác vào nơi vừa phát ra giọng nói đó.
"Ai?"