Lúc này Đinh Hiên mới chạy đến bên cạnh Hách Nghị, quan tâm hỏi han: "Thiếu gia, anh không sao chứ?"
Hách Nghị lấy tay sờ sờ khóe miệng, "ai da" một tiếng, sau đó nói: "Thương ngoài da thôi."
"Về nhà xử lí vết thương thôi." Đinh Hiên không nói là đi bệnh viện, thiếu gia vốn là bác sĩ, cần gì phải đi bệnh viện.
Hách Nghị gật đầu.
Đinh Hiên nhìn sơ qua, xác thực Hách Nghị không có gì đáng lo ngại thì không khỏi lo lắng cho Hách Vũ, cậu hỏi: "Thiếu gia, anh không đi xem nhị thiếu gia thế nào sao?" Anh ấy lợi như vậy, không cần động thủ cũng có thể gϊếŧ chết năm người, nhị thiếu gia trói gà không chặt thì sao có thể đánh lại anh ấy được.
"Tôi thì có thể làm gì nó chứ? Vả lại cũng không có thù oán gì, khoan hãy nói đến chuyện ấy, tiểu Vũ tên nhóc đó ra tay thực độc, nhìn gầy vậy thôi chứ nắm đấm rất mạnh."
"Em thấy anh ra tay cũng hiểm lắm, làm anh không phải nên nhường nhịn em trai mình sao?" Bụng dạ hẹp hòi...
"Tôi không nhường nó? Tôi đánh vậy là nhẹ lắm rồi." Hách Nghị cảm giác vô lực, đột nhiên có người vung nắm đấm vào mặt hắn, hắn không có theo phản xạ một cước đạp bay là may lắm rồi.
"Nhị thiếu gia bị đánh sưng mặt, vậy mà anh nói nhẹ... Cậu ấy cũng là muốn tốt cho anh..." Giọng nói cũng Đinh Hiên hàm xúc ý tứ giáo huấn Hách Nghị, nhưng vẫn là tiết chế, không có nói quá đáng.
Hách Nghị bất đắc dĩ. Hắn đi tới xe máy, nhảy lên xe, miệng nói: "Được rồi, lần sau tôi sẽ nhường nó."
Còn có lần sau nữa hả trời?! Thiếu gia, đừng nói là anh đánh một lần đánh đến nghiện luôn nha, còn muốn đánh nữa?
Hai người về đến nhà, Đinh Hiên đem nghi ngờ trong lòng mình hỏi: "Thiếu gia, tại sao anh không thể cùng nhị thiếu gia nói chuyện thẳng thắn."
Hách Nghị không giấu giếm Đinh Hiên, hắn đem chuyện băn khoăn bấy lâu nay trong lòng mình kể ra, Đinh Hiên nghe xong trầm mặc.
Cậu khϊếp sợ cái loại lục đυ.c nội bộ trong đại gia tộc này, càng đau lòng Hách Nghị vì muốn bảo vệ em trai mà chịu mang tiếng ác.
Biết được những điều này, Đinh Hiên đem những sự việc đã xảy ra gần đây cẩn thận ngẫm nghĩ lại. Hiện tại cậu cùng thiếu gia có quan hệ tốt như vậy, nói không chừng sau này chính cậu sẽ là gánh nặng của thiếu gia. Vậy cậu phải làm gì thì mới không trở thành người cản chân anh?
Giúp Hách Nghị xử lý vết thương xong, Đinh Hiên về phòng.
Ngồi lẳng lặng ở trong phòng, Đinh Hiên suy nghĩ rất lâu, lúc này một ý nghĩ chậm rãi len lỏi lớn lên trong đầu cậu.
Đinh Hiên đứng lên đi ra khỏi phòng mình, tới phòng Hách Nghị thì thấy hắn đang ngồi lựa chọn dược thảo. Cậu đi tới bên cạnh Hách Nghị, hắn mãi làm, không có ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì sao?"
Đinh Hiên kiên định nói: "Thiếu gia, em cũng muốn trở nên mạnh hơn!"
Động tác của Hách Nghị dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Đinh Hiên: "Tại sao?"
"Em không muốn trở thành gánh nặng của anh!" Đây là lần đầu tiên Đinh Hiên hào hùng bày tỏ lòng mình, cậu thấy có chút không quen, mặt cũng vì thế mà đỏ lên.
Hách Nghị nhìn Đinh Hiên một lúc lâu mới mở miệng nói: "Em chắc chắn?"
Đinh Hiên dùng hết sức gật đầu, không chần chờ đáp: "Em xác định!"
"Được. Chờ em thi đại học xong chúng ta lại nói đến chuyện này." Đinh Hiên đã quyết định như vậy, hắn đương nhiên không cự tuyệt.
"Dạ!" Đinh Hiên phi thường kích động, cậu nói: "Một lời đã định."
"Một lời đã định."
Sau đó Đinh Hiên về phòng tiếp tục ôn tập, Hách Nghị thì vẫn ngồi yên một chỗ, đôi mắt nhìn xa xăm, thầm nghĩ: Nếu vậy bọn họ sẽ càng ràng buộc với nhau sâu hơn, đối với Đinh Hiên không biết có phải chuyện tốt hay không.
Mà rất nhanh hắn liền nghĩ thông suốt, không quản thế nào, nếu Đinh Hiên lựa chọn cùng hắn, không rời bỏ hắn, vậy hắn sẽ bảo vệ cậu.
Hắn quyết định sẽ mang theo Đinh Hiên cùng nhau tu luyện.
Về phần khi nào bắt đầu thì đợi thêm một thời gian nữa. Trước mắt có nhiều việc hắn cần phải làm.
Hai ngày tiếp theo Hách Nghị đều ở cùng Đinh Hiên. Tuy rằng đã xảy ra chuyện không vui nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến tâm tình hai người.
Hai ngày này Đinh Hiên vô cùng thư thái, rất có tinh thần. Thứ hai đi học cậu vô cùng có sức sống, học cái gì cũng tiếp thu rất nhanh.
Bạn học Lý San chuyển trường, không biết đã chuyển đi đâu. Thời điểm bạn cùng bàn của cậu nói chuyện này, Đinh Hiên nhớ lại sự kiện hôm bị bắt cóc. Kẻ ngu ngốc cũng biết rõ Lý San là chịu sự chỉ điểm của bọn người kia. Cậu vốn dự định đến trường để hỏi cô ta một chút lí do tại sao lại nghe lời đám người đó hại cậu với thiếu gia. Thế mà cô ta lại chuyển trường, muốn hỏi cũng không hỏi được. Thôi quên đi. Dù sao cậu với thiếu gia cũng bình an vô sự.
Hách Nghị sau khi nghỉ ngơi hai ngày liền nghĩ đến chuyện sẽ đi xa nhà một chuyến, đến Nhạn Băng thành. Lần trước hắn lấy băng linh từ tay Chiêm phu nhân, tuy rằng mỗi lần đều dùng rất ít, thế nhưng một tháng trôi qua đã muốn dùng hết. Hiện tại hắn muốn đến đó thu thập thêm.
Hắn chờ Đinh Hiên về rồi thông báo với cậu một tiếng chuyện hắn muốn đi xa nhà một thời gian.
Cơ mà trước khi đi hắn còn việc phải làm. Hắn còn chưa có giáo huấn Trần gia nha. Hách Nghị không muốn trong quãng thời gian hắn không có nhà Trần gia tới tìm Đinh Hiên gây chuyện.
Xe máy đã bị Đinh Hiên lấy đi học, Hách Nghị liền dùng khinh công hướng về phía nội thành. Để tránh phiền phức, hắn dùng thuật ẩn thân.
Vào thành phố hắn liền tìm một chỗ yên tĩnh bắt đầu nhắm mắt tìm kiếm tư liệu liên quan đến chuyện nhà Trần gia từ kí ức của nguyên chủ.
Mười lăm phút sau Hách Nghị mở mắt ra, khóe môi hiện lên ý cười.
Hắn tìm được một thông tin cực kì thú vị.
Đứng dậy rời khỏi chỗ đó, Hách Nghị vẫy tay đón một chiếc taxi.
Tử Đằng: Từ chương 58 chúng ta biết được giải quyết xong chuyện Trần gia Hách Nghị và Đinh Hiên sẽ tạm xa nhau. Không lâu đâu, tầm ba chục chương thôi à :3 Mình không muốn nhìn thấy cảnh đôi bạn trẻ xa nhau =((((((((