Chương 51: Thần y
Tác giả: Phong Nhã
Edit: Tử Đằng
________
Quản gia cung kính hô lên một tiếng: "Thưa phu nhân, có Hách thiếu gia đến."
Vừa nghe thấy giọng quản gia, quý bà mặc đồ thể thao màu trắng lập tức ngừng lại động tác của mình, đứng dậy đi về phía Hách Nghị, trên mặt là nụ cười hiền từ. Trước tiên bà bảo quản gia rời đi, sau đó nắm tay Hách Nghị nói: "Tiểu Nghị, bác gọi như vậy cháu không ngại chứ?"
"Không ngại." Hách Nghị gật đầu nói.
Chiêm phu nhân hiện tại sắc mặt hồng hào, tinh thần sung mãn, cùng một tháng trước sắc mặt tái nhợt nằm trên giường không dậy nổi quả thật là khác nhau một trời một vực. Chiêm phu nhân trước mặt hắn bây giờ trông vô cùng khỏe mạnh, không nhìn ra đã từng bị bệnh nặng.
Nhìn kết quả, chắc hẳn bọn họ đã nghe theo lời căn dặn của hắn.
Chiêm phu nhân tao nhã cười, bà dẫn Hách Nghị đến ngồi xuống một chiếc ghế, bên trên có tán ô lớn che khuất ánh nắng mặt trời, sau đó gọi người hầu đem trà nước hoa quả ra mời khách.
Xong xuôi đâu đấy Chiêm phu nhân cầm lấy điện thoại để ở trên bàn, gọi một cuộc điện thoại, bà hướng Hách Nghị nói: "A Thanh nói rất muốn tự mình cảm ơn cháu, nhưng chờ nó về chắc phải mất một lúc, không bằng trưa hay hai cháu ở đây dùng cơm với bác đi! Để bác dặn dò nhà bếp chuẩn bị món ngon."
"Vậy chúng cháu không khách khí." Hách Nghị không từ chối, hắn còn muốn ở lại hỏi thăm tung tích của băng linh.
Chiêm phu nhân nói Chiêm Thanh phải mất một khoảng thời gian mới về nhà được, không nghĩ tới mười lăm phút sau bọn họ đã gặp được anh.
Đi cùng Chiêm Thanh còn có Chiêm Bình em trai anh, cả bà chị hôm nọ gặp trên đường, Chiêm Đình, cũng có mặt.
"Hách Nghị, cậu đến thật!" Chiêm Đình thấy Hách Nghị thì đặc biệt vui vẻ.
"Chiêm tiểu thư." Hách Nghị cùng Chiêm Đình chào hỏi.
"Ái dà, gì mà Chiêm tiểu thư, nghe xa lạ quá, trực tiếp gọi một tiếng chị Đình là được rồi. Chị hai mươi hai tuổi, so với các em lớn hơn nhiều." Chiêm Đinh cười cười góp ý.
Hách Nghị gật đầu sửa lại: "Chị Đình."
Chiêm Đình nghe vậy càng vui vẻ hơn nữa.
Chiêm Thanh đi tới, chân thành đối với Hách Nghị nói: "Hách Nghị, cảm ơn em, nếu như không có em mẹ anh đến bây giờ chắc vẫn còn nằm trên giường."
"Không cần cảm ơn, các anh trả tiền chữa trị, cho nên chữa khỏi cho Chiêm phu nhân là chuyện tôi phải làm." Hách Nghị khiêm tốn đáp.
Chiêm Bình cũng đi tới trước mặt Hách Nghị nói: "Thật sự rất cảm ơn cậu, trước đây anh đối với cậu có nhiều suy nghĩ phiến diện, hi vọng cậu không để trong lòng."
Hách Nghị cười cười: "Chuyện bình thường mà."
Đinh Hiên đứng bên cạnh mờ mịt nhìn một màn trước mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao những anh chị này lại cảm ơn thiếu gia?
Còn nữa, Chiêm tiên sinh kia không phải là Chiêm tiên sinh ngày đó đã bỏ bốn mươi hai vạn mua đồ của thiếu gia sao? Thật là trùng hợp.
"Cậu bạn nhỏ này là?" Chiêm Đình chú ý tới Đinh Hiên vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh Hách Nghị, không khỏi tò mò hỏi.
Hách Nghị giới thiệu vắn tắt: "Đinh Hiên."
"Đinh Hiên? Chẳng lẽ là..." Chiêm Đình không tiện nói tiếp, cảm thấy rất lúng túng.
Nhưng mà Hách Nghị lại thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, là vợ tôi."
Đinh Hiên nghe Hách Nghị vậy mà trước mặt nhiều người thừa nhận quan hệ của bọn họ, tim bỗng nhiên đập gia tốc, vô cùng kích động, ánh mắt nhìn Hách Nghị có chút nóng bỏng. Đặc biệt là cái tiếng 'vợ' kia đã thành công làm dấy lên trong lòng cậu một cảm giác kỳ diệu.
Bọn họ là vợ chồng, không sai, bởi vì bọn họ có giấy hôn thú. Thế nhưng từ lúc sống chung đến nay bọn họ không dùng thân phận vợ chồng để mà chung sống, càng không có làm những việc vợ chồng hay làm với nhau. Cho nên nghe Hách Nghị nói ra lời này Đinh Hiên có chút giật mình. Quan hệ giữa hai người chính là quan hệ vợ chồng, chỉ cần còn giấy hôn thú thì hai người vĩnh viễn là vợ chồng.
Thấy Hách Nghị sảng khoái thừa nhận như vậy Chiêm Đình hơi xấu hổ, cô còn tưởng Hách Nghị không thích người khác đề cập tới chuyện hắn cưới nam thê, ai dè đâu, lần này cô suy nghĩ nhiều rồi.
Chiêm phu nhân vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát Hách Nghị, nghe hắn thản nhiên thừa nhận quan hệ giữa hắn và thiếu niên kia, không khỏi nhìn Hách Nghị với cặp mắt khác xưa.
Đứa nhỏ này, thật không đơn giản a!
Hai anh em Chiêm Thanh cùng Chiêm Bình tại thời điểm Hách Nghị thừa nhận hắn và Đinh Hiên có quan hệ vợ chồng, tự nhiên đối với hắn có thêm hảo cảm.
Người có can đảm đối mặt với mọi chuyện, có trách nhiệm, đối nhân xử thế khiêm tốn tài tình, bọn họ rất thưởng thức.
"Được rồi, đừng đứng nữa, tất cả ngồi xuống đi." Chiêm phu nhân lên tiếng.
Mấy người bọn họ liền ngồi xuống ghế, Chiêm phu nhân nhìn Hách Nghị hỏi: "Tiểu Nghị, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết vì sao một tháng trước cháu lại muốn bác không dùng Lăng Hương nữa không?"
Bà vẫn luôn nghĩ mà nghĩ không ra nguyên do vì sao. Lăng Hương chẳng qua chỉ là một loại hương liệu mà thôi, lẽ nào lại ảnh hưởng xấu đến thân thể bà như vậy?
Bất quá, vào lúc bệnh tình của bà không tốt, nghe theo lời Hách Nghị bà liền có thể đứng lên ngồi xuống được. Vì thế bà quyết định dựa theo căn dặn của Hách Nghị mà làm.
Không nghĩ tới nửa tháng sau bà liền thấy thân thể có sự thay đổi. Khuôn mặt vẫn luôn tái nhợt bắt đầu hồng thuận lên, tứ chi nguyên bản có chút trì trệ giờ bắt đầu linh hoạt trở lại. Khoảng thời gian trước không thể nào ngồi lâu được qua nửa tháng đã có tiến bộ, còn có thể tự mình làm được một số việc cá nhân.
Thật sự là càng ngày càng thấy tốt lên rõ rệt, đến bây giờ bà đã triệt để khôi phục. Thật sự là quá thần kì.
Hiện tại bà muốn biết rõ ràng nguyên do vì sao.
Nghe thấy Chiêm phu nhân hỏi như vậy Hách Nghị liền trả lời: "Thật ra, bệnh của Chiêm phu nhân là do Lăng Hương gây nên."
"Cái gì? Do Lăng Hương? Đó không phải là hương liệu sao? Làm sao..." Chiêm phu nhân nhìn bọn Chiêm Thanh, đáy mắt tràn đầy vẻ không thông.
Hách Nghị giải thích: "Bản thân Lăng Hương có độc, tuy rằng không phải kịch độc nhưng nếu hít phải quá nhiều sẽ tích tụ lại trong cơ thể, lâu dài gây ảnh hưởng xấu đến thân thể, làm cho các cơ trong cơ thể bị thoái hóa. Nếu không chữa trị đúng cách sinh mệnh Chiêm phu nhân có khả năng không kéo dài được lâu."
"Chuyện này... Chuyện này..." Chiêm phu nhân khϊếp sợ không thôi. Không nghĩ tới bệnh của bà vậy mà do thứ bà yêu thích dùng lâu năm gây nên. Nếu như Hách Nghị không chữa trị cho bà, tính mạng của bà thật sự không còn được bao lâu.
"Mẹ tôi dùng Lăng Hương đã hơn ba mươi năm, tại sao chỉ ngưng dùng có một tháng đã khôi phục lại được?" Chiêm Bình cảm thấy phương thức trị liệu này có hơi đơn giản.
Nhưng mà, Hách Nghị lại lắc đầu nói: "Còn nhớ ngày đó tôi thay Chiêm phu nhân xoa bóp huyệt Thái Dương không?"
Chiêm Đình vội vàng gật đầu, nói: "Nhớ."
"Sau đó trên người Chiêm phu nhân không có phản ứng gì sao?" Hách Nghị lại hỏi.
Chiêm Đình hồi tưởng lại một chút, đáp: "Đúng đúng đúng, có! Chị nhớ hôm đó trên người bác gái bị dính cái gì đen đen dơ cả áo, mùi rất khó ngửi."
"Đúng rồi. Đó là do tôi thông quay việc xoa bóp giúp Chiêm phu nhân bức độc tốt trong người ra, bác liền cảm thấy khỏe hơn phân nửa, kết hợp với nếp sống lành mạnh, có thể triệt để khôi phục."
"Trời ạ! Chỉ cần xoa bóp huyệt Thái Dương đã có thể bức ra độc tốt lắng đọng gần ba mươi năm! Hách Nghị, em làm như thế nào?" Chiêm Đình kinh ngạc thốt lên.
Hách Nghị xin lỗi nói: "Xin lỗi, cái này tôi không thể tiết lộ."
Chiêm phu nhân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Các thần y đều có bí mật của riêng mình, tuyệt đối không nói với người ngoài. Vì vậy mà các cao nhân luôn cho người khác có cảm giác thần bí.
"Tiểu Nghị, cháu tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh như thế, thực tốt, sau này tiền đồ vô lượng." Chiêm phu nhân cười nói.
Đinh Hiên nghe Chiêm phu nhân khích lệ thiếu gia nhà mình, không nhịn được cao hứng của bản thân, cậu cũng gật đầu nói: "Thiếu gia nhà cháu rất lợi hại."
Nói xong cậu thấy mình phát ngôn hơi đường đột, vừa khẩn trương vừa lo lắng.
Đối phương là người của gia tộc lớn, mà cậu chỉ là một người thuộc tầng lớp bình thường. Cảm giác tự ti làm cho cậu không dám cùng những người thân phận cao quý trò chuyện, cậu luôn cảm thấy chỉ cần nói sai một chút liền sẽ khiến người khác chê cười.
Nhưng mà Chiêm phu nhân so với tưởng tượng của cậu lại thân thiện hơn nhiều, nghe cậu nói như vậy không những không khó chịu, trái lại rất đồng ý mà gật đầu: "Đúng vậy. Tiểu Nghị, bây giờ cháu làm gì? Bác nghe nói cháu đã nghỉ học?"
Hách Nghị "Vâng" một tiếng, nói: "Cháu không có hứng thú đi học, ở trong lớp rất lãng phí thời gian, còn không bằng ra ngoài làm những điều mình thích."
"Rất tốt, không nhất định phải đi học thì mới thành người tài giỏi. Bác thấy cháu hiện tại đã rất tốt rồi."
"Cảm ơn bác."
Chiêm phu nhân nghiêng đầu nhìn Chiêm Thanh: "Đem tiền chữa trị trả cho tiểu Nghị đi con."
"Dạ." Chiêm Thanh gật đầu, anh hỏi Hách Nghị: "Không biết cậu cần bao nhiêu?"
Hách Nghị không có trực tiếp trả lời Chiêm Thanh mà nhìn về phía Chiêm phu nhân, hỏi: "Phu nhân, cháu nghĩ bác biết chỗ mua Lăng Hương. Nếu như bác cho cháu biết tung tích của nó, vậy thì xem đó như phí chữa trị."
"Lăng Hương? Cháu có hứng thú với thứ đó? Không phải cháu nói đó là độc dược sao?" Chiêm phu nhân không rõ vì sao Lăng Hương là độc dược mà Hách Nghị lại muốn đi tìm.
Tử Đằng: Mình có thông báo nho nhỏ là từ ngày 16/06 đến 21/06 mình sẽ đi du lịch nên không edit truyện được o(>﹏<)o Mong các bạn thông cảm nha ^‿^