Hách Vũ đi rồi Hách Nghị nhìn về phía người phụ trách kia, tiếp tục đề tài đang nói: "Đáp ứng tôi một điều kiện, tôi sẽ không làm khó xử anh. Bằng không chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."
Hướng Hải giật mình sững sờ nhìn Hách Nghị, thầm nghĩ: "Ủa sao cảm giác tên bại hoại này với bình thường có chút khác nhau ta?"
Hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm Hách Nghị đến nửa ngày mới mở miệng: "Cứ việc nói, có một số việc tôi vẫn có thể làm chủ được."
"Tôi muốn dời ra ngoài ở."
Cao trung Tư Mẫn có một quy định, bất luận là ai cũng đều phải ở trọ lại trường, ngay cả con cháu của ngũ đại gia tộc đều không được ngoại lệ.
Hách Nghị nghĩ, nếu ở nơi này hắn khẳng định sẽ không cách nào chuyên tâm tu luyện được, nơi này đâu đâu cũng có tai mắt, trong sáng ngoài tối đâu đâu cũng có, chắc chắn sẽ tìm cách quấy rầy hắn.
Cho nên hắn nhất định phải rời khỏi nơi này, tìm một chỗ yên tĩnh chuyên tâm tu luyện.
Đối với hắn mà nói, tu luyện là chuyện đại sự.
Kiếp trước hắn ngoại trừ tu luyện chính là cùng những người khiêu chiến hắn tỷ thí, có thể nói tu luyện cơ hồ chiếm toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Đời này nếu để hắn rảnh rỗi, làm một học sinh cấp ba bình thường, hắn nhất định là làm không được.
Không điên mới là lạ!
"Chuyển ra ngoài?" Hướng Hải bất ngờ, không nghĩ tới vị thiếu gia này lại đưa ra lời đề nghị này. Trường Tư Mẫn sẽ không cho phép, huống chi đã sắp thi tốt nghiệp, thời khắc then chốt như thế này càng không thể cho phép học sinh được chuyển ra.
"Thế nào? Không đồng ý?" Hách Nghị đi qua một bên, ngồi lên giường, đôi mắt nhìn Hướng Hải, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chuyện này trường học không cho phép." Hướng Hải khó xử nói
"Liên quan gì tới tôi? Tôi hiện tại là tên phế vật bị đuổi khỏi Hách gia, học hành tốt nghiệp gì đó căn bản không quan trọng, không phải sao? Huống hồ tôi đây mang tiếng lưu manh, giữ tôi lại không biết tôi sẽ gây ra chuyện gì đâu, chi bằng thả tôi ra ngoài." Hách Nghị ngữ khí hung hăng ngông cuồng, bày ra cho Hướng Hải xem hình tượng thiếu gia bại hoại lúc trước. Quả nhiên cảm giác không đúng lúc nãy chỉ là ảo giác thôi.
Hướng Hải nghĩ vậy nên thái độ thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, nhìn Hách Nghị nói: "Được."
"Còn có Đinh Hiên, cậu ấy nhất định phải theo tôi ra ngoài. Hơn nữa nếu chúng tôi muốn quay về trường học, các người cũng không thể ngăn cản. Tôi cũng không biết tôi sẽ gây ra chuyện gì đâu."
Hách Nghị nói vậy là đang nghĩ đến Đinh Hiên, hắn đối với học cấp ba không hứng thú, cũng không có nghĩa Đinh Hiên sẽ giống hắn.
"Được!" Nói xong Hướng Hải một giây sau liền li khai kí túc xá, giống như không muốn cùng loại người như Hách Nghị hít thở chung một bầu không khí.
Đinh Hiên lúc này vẫn luôn ngồi yên lặng ở bồn hoa, nghe lời Hách Nghị mà cầm chai dầu không ngừng xoa đầu gối. Cậu thấy Hướng Hải đi ra, sắc mặt hắn không tốt lắm nên nghĩ không biết thiếu gia nhà mình lại gây chuyện gì nữa rồi.
Trong lòng cậu thấp thỏm lo lắng, nhìn thấy Hách Nghị đi ra liền muốn đứng lên thu thập đồ đạc còn vươn vãi trên đất, lại bị Hách Nghị kêu ngừng: "Em ngồi xuống đi."
Đinh Hiên không dám cãi lại, chỉ có thể ngồi im.
Không bao lâu sau Hách Nghị đã đem đồ đạc trên đất thu vào một túi hành lí cùng một cái rương có khóa mật mã, sau đó cầm cái bọc đồ nhỏ của Đinh Hiên lên, tới gần bên cậu nói: "Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài ở."
Đinh Hiên gật gật đầu, đương nhiên không có ý kiến gì. Cậu hiện tại đã gả cho Hách Nghị, là người của Hách Nghị, hắn đi đến đâu tất nhiên là cậu sẽ đi theo đến đó.
Mà Hách Nghị hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này. Đinh Hiên đã gả cho chủ nhân thân thể này, mà hắn đang chiếm dụng nó nên có một số việc phải thẳng thắn thừa nhận. Huống chi Đinh Hiên vô tội, hắn không thể bỏ mặc cậu không lo được.
Nếu như hắn rời đi, để lại một mình Đinh Hiên ở lại thì nhất định mỗi ngày của cậu trôi qua đều sẽ không tốt, cho nên hắn không thể không đem cậu ấy theo cùng.
Kỳ thực cả hai tuổi đều còn nhỏ, Hách Nghị mười tám, Đinh Hiên mười bảy. Theo lí thuyết là chưa đến tuổi kết hôn, nhưng Hách gia là gia tộc lớn, có chuyện gì mà họ không làm được?
Vì vậy vừa thành niên là họ đã có giấy đăng kí kết hôn.
"Em vẫn có thể tiếp tục đi học, sẽ không có ai cản em." Hách Nghị lại nói tiếp.
Đinh Hiên nhìn Hách Nghị, đáy mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc. Thiếu gia thật sự giống như biến thành một người khác, cùng trước đây không giống nhau chút nào.
Chỉ là...
Cậu mím mím môi, cố lấy dũng khí nói: "Thiếu gia anh không đi học sao?"
Vừa nãy thiếu gia nói chính là "em" mà không phải là "chúng ta", Đinh Hiên không ngốc, tất nhiên là nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn.
Hách Nghị không có trả lời, chỉ nhấc đồ đạc lên, hướng Đinh Hiên nói: "Em đi được không?"
Đinh Hiên cuống quýt cầm lấy chai dầu hoa hồng, đứng lên bước vài bước, tuy rằng đau muốn chết nhưng cậu vẫn cố nhẫn nhịn, không muốn để Hách Nghị nhìn ra được điểm bất thường.
Nhưng mà cậu làm vậy vẫn không trốn được ánh mắt tinh tường của Hách Nghị, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Đinh Hiên, khom lưng xuống: "Lên đi!"
Đinh Hiên sợ hãi, vội vàng xua tay lùi về sau: "Không cần, không cần, em tự đi được."
Đối với Hách Nghị Đinh Hiên theo bản năng là e ngại, sao có thể để vị thiếu gia này cõng cậu được? Cho dù có bò ra ngoài đường cậu cũng sẽ không để hắn cõng, đó là chuyện đại nghịch bất đạo không phải sao? (
em nó nghĩ em nó là culi còn anh là thiếu gia, để thiếu gia cõng culi là đại nghịch bất đạo, bó chiếu với ẻm =]]])Hách Nghị không nói hai lời, buông tay thả bọc đồ xuống, trực tiếp dùng tay kéo Đinh Hiên lôi cậu lên lưng hắn.
Đinh Hiên "A" kêu một tiếng, vội vàng lấy tay ôm cổ Hách Nghị, không dám lộn xộn, sợ đến toát mồ hôi.
"Ôm chặt vào, tôi còn lấy đồ nữa." Hách Nghị nói xong, Đinh Hiên cảm giác thấy hắn khom người thấp xuống, nhấc lên hai cái bọc đồ.
Đinh Hiên thấy cái rương bị bỏ lại, vội vàng hô: "Thiếu gia, anh còn quên một cái chưa lấy."
Hách Nghị nói: "Ném."
"Hả, ném đi sao? Nhưng bên trong còn rất nhiều thứ mà." Đinh Hiên biết đồ vật của Hách Nghị đều là những thứ tốt, tùy tiện lấy ra một món cũng có thể đổi được rất nhiều tiền, nếu ném đi thì thật đáng tiếc."
"Có thể đổi được nhiều tiền đó." Đinh Hiên nhỏ giọng nói.
Không nghĩ tới Hách Nghị vậy mà dừng lại. Hai vai Đinh Hiên hơi co lại, sợ mình nói sai điều gì.