🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 4: Bị đuổi khỏi Hách gia
Tác giả: Phong NhãEdit: Tử ĐằngNghe giọng Hách Nghị, Đinh Hiên theo thói quen rụt người lại, giọng khàn khàn trầm thấp đáp lại: "Bọn họ đem chúng ta đuổi ra, nói là.... Nói là..."
"Nói cái gì?" Hách Nghị lại hỏi.
Đinh Hiên mím mím môi, cậu rất sợ khi mình vừa nói xong Hách Nghị sẽ lại đánh cậu.
Bởi vì Hách Nghị là bị Hách gia đuổi ra.
Mà nguyên nhân là do cậu – vợ Hách Nghị, là một nam nhân.
Đinh Hiên sợ Hách Nghị đòi mạng, bây giờ chân cậu đã sưng lắm rồi, đứng một chỗ thôi hai đầu gối đã muốn run run. Nếu Hách Nghị lại đánh nữa chắc cậu ngã quỵ luôn.
Khi trước Hách Nghị từng bắt cậu quỳ trên tấm ván gỗ đóng đầy đinh, sau đó nhốt cậu trong phòng, dùng lang nha bổng mà quất. Giờ nghĩ lại Đinh Hiên vẫn cảm thấy cả người nhói đau.
Hiện tại bởi vì cậu là nam nhân mà Hách Nghị bị người nhà đuổi đi, tuy rằng cậu biết đó chỉ là một cái cớ, nhưng mà rốt cục xui xẻo nhất vẫn là cậu.
Đinh Hiên không đáp, Hách Nghị cũng không gấp, hắn chỉ vào một bồn hoa nói: "Em ngồi xuống đây đi."
Đinh Hiên không hiểu ngẩng đầu nhìn Hách Nghị, không biết hắn bảo cậu ngồi ở đó làm gì.
Tuy vậy cậu vẫn nghe theo lời Hách Nghị, hai chân run run hướng bồn hoa đi tới, sau đó khó khăn ngồi xuống, thấp thỏm cúi đầu, trong lòng bất an.
Hách Nghị không nói gì, hắn đem lọ dầu hoa hồng trong tay mở nắp ra, sau đó để một bên, dùng tay thay Đinh Hiên đem ống quần kéo lên.
Đinh Hiên liếc mắt nhìn lọ dầu, sau đó triệt để ngây ngẩn.
Dầu hoa hồng? Thiếu gia thật sự là đi mua thuốc sao?
Đinh Hiên không thể ngờ được Hách Nghị vậy mà thật sự thay cậu đi mua thuốc. Cậu cúi đầu nhìn Hách Nghị cầm lọ dầu hoa hồng đem đổ một ít ra lòng bàn tay, sau đó xoa xoa hai tay vào nhau cho đến khi nóng lên rồi mới đem thoa lên đầu gối cậu.
Tuy rằng thiếu hai vị thuốc nhưng mà đầu gối Đinh Hiên vẫn phải sức thuốc, tạm thời dùng dầu này vậy, đợi khi nào tìm được nơi ở hắn sẽ bổ sung hai vị thuốc kia vào cho Đinh Hiên dùng.
Đinh Hiên tất nhiên không biết Hách Nghị đang suy nghĩ cái gì. Cậu mở to hai mắt nhìn đôi bàn tay đang cẩn thận tỉ mị xoa xoa đầu gối cậu. Đầu gối bị thoa dầu vừa nóng vừa đau nhưng cậu tựa hồ đều không có cảm gì, tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung lên người Hách Nghị, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thiếu gia đột nhiên lại thay đổi tính tình?
Lúc này bên trong kí túc xá của Hách Nghị đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã, dẫn tới sự chú ý của hắn.
"Bên trong có người sao? Lẽ nào có ai mang vào?" Hách Nghị nhìn cửa kí túc xá hỏi.
Đinh Hiên quên mất sự sợ hãi đối với Hách Nghị, lắc lắc đầu nói: "Là nhị thiếu gia cùng nhân viên công tác trong trường."
Nhị thiếu gia? Đó không phải là em ruột nguyên chủ sao. Hơn nữa nguyên chủ còn phi thường chán ghét cậu ta.
"Cậu ta làm gì trong đó?"
Đinh Hiên nhìn cửa kí túc xá nói: "Nhị thiếu gia cùng người ở bên trong nói chuyện."
Hách Nghị đem dầu hoa hồng đặt vào tay Đinh Hiên, nói: "Em tiếp tục thoa dầu đi, tôi đi xem một chút."
Nói xong hắn liền đứng lên hướng cửa kí túc xá đi tới.
Mới bước vào liên nhìn thấy một thiếu niên dáng dấp thanh tú đang chỉ một nam nhân cao lớn mà la mắng cái gì đó.
Thấy Hách Nghị vào, Hách Vũ lập tức hướng hắn gào to: "Anh còn mặt mũi vào đây sao? Nếu không phải anh ở bên ngoài làm bậy thì sao có thể bị người nhà đuổi cổ!!! Anh cút ra ngoài cho tui."
Rõ ràng người này trong lòng đang lo lắng cho anh trai đến độ gấp muốn đòi mạng, vậy mà ngoài miệng lại cố ý nói ra lời ác độc, Hách Nghị bất đắc dĩ thở dài. Hắn đi tới trước mặt Hách Vũ, sau đó hướng nam nhân kia nói: "Dời ra ngoài thì được, bất quá tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Nam nhân kia là người phụ trách trường học này, rất nhiều chuyện đều là do hắn xử lí, cho nên hắn có thể trực tiếp ra quyết định.
Không chờ Hách Nghị mở lời, Hách Vũ đã đẩy Hách Nghị, cả giận nói: "Nói cái gì mà nói! Còn không mau cút ra ngoài cho tui! Chuyện này để tui xử lí! Anh đi ra ngoài ngay!"
Tên tiểu tử này, rõ ràng hắn mới là anh hai, được chứ? Như thế nào mà hắn lại có cảm giác tiểu tử này lại muốn làm anh hai vậy.
"Tiểu Vũ, chuyện của anh cậu không cần quan tâm, mau trở về đi!" Hách Nghị thẳng thắn nói ra lời khó nghe.
Hắn bị nhị thúc Hách Kiến Thiên bày mưu đuổi ra, hiển nhiên cũng muốn đem em trai hắn tống cổ luôn. Chỉ là chưa tìm được lí do để đẩy người ra ngoài thôi. Bởi vì tiểu Vũ ở nhà rất ngoan ngoãn, cho nên được ông nội Hách Tuấn Phong bảo hộ bên người.
Nếu bây giờ Hách Kiến Thiên phát hiện Hách Vũ đối với tên rác rưởi là hắn đây quan tâm như vậy, phỏng chừng lão già đó lại có ý đồ xấu xa gì đó mà đối phối với em trai hắn.
Hách Vũ bị Hách Nghị nói như vậy thì tức giận đến độ mặt đỏ bừng, chỉ vào Hách Nghị mà 'Anh', 'Anh', 'Anh' nhiều lần, cuối cùng tức giận nói: "Anh đi chết đi! Tui không thèm để ý anh nữa !!!"
Nói xong Hách Vũ không thèm quay đầu, chạy nhanh ra khỏi kí túc xá.
————-
Chú thích:Lang nha bổng (Gậy răng sói): là loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói. Cái tên Lang Nha Bổng (gậy răng sói) cũng từ đó mà ra. Nếu bị cây gậy này đánh trúng, đối phương không chỉ bị gãy xương, mà còn xây xát, chảy máu nặng và có thể thiệt mạng. (Theo Anh Tuấn/Báo Đất Việt).