Chương 20: Lăng Hương
Quản gia chuẩn bị xong hết thảy thì Trần Dung khởi hành đi Chiêm gia.
Với tới cửa, người hầu Chiêm gia liền chạy vào thông báo. Trần Dung thì lại mang theo một người hầu tiến vào cửa lớn nhà Chiêm gia.
Chiêm Hà nghe người hầu thông báo liền lập tức chạy ra, thấy Trần Dung diện một bọ váy đỏ tươi, tóc buông hờ trên vai. Chiêm Hà không khỏi cười nói: "Cậu tới đây là để tìm anh tớ nhỉ?"
Trần Dung đỏ bừng mặt, liếc bạn mình một cái: "Anh ấy có ở nhà không?"
Sắc mặt Chiêm Hà đột nhiên trầm xuống, sau đó thở dài một tiếng: "Có. Mẹ tớ bị bệnh. Anh hai đang ở trong phòng chăm sóc."
"Dì bị bệnh sao? Lúc trước đã đỡ hơn rồi mà." Trần Dung lập tức khẩn trương hỏi.
Chiêm Hà lắc đầu, dẫn Trần Dung lên lầu.
"Mẹ tớ bệnh tái đi tái lại nhiều lần. Mấy ngày trước quả thật đã khá hơn, nhưng hai ngày nay lại không tốt. Bác sĩ cũng không tra ra được nguyên nhân nên không biết kê thuốc như thế nào." Chiêm Hà vẻ mặt buồn thiu, tâm tình của Trần Dung cũng theo đó mà không vui.
Cô cùng Chiêm Hà đến phòng Chiêm phu nhân. Đứng ở cửa Trần Dung liền ngửi thấy một mùi hương thơm tràn ngập khắp phòng, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hai người đi vào thì thấy Chiêm phu nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Chiêm Bình ngồi ở bên cạnh, trong phòng còn có một người, chính là anh trai của Chiêm Bình cùng Chiêm Hà – Chiêm Thanh.
"Tiểu Dung đến à, ngồi đi con. Tiểu Bình con mau đi bồi Tiểu Dung đi." Chiêm phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Chiêm Bình mà nói.
Trần Dung vội vàng đi tới nói: "Dì à, để con cùng anh Bình ở lại đi. Con cũng muốn ở đây bồi dì."
Chiêm Bình nhìn Trần Dung, hỏi: "Sao em tới đây? Quên mất. Hôm nay là thứ bảy, trường học được nghỉ."
"Vâng ạ. Chiều hôm qua em từ trường về. Tình trạng của dì bây giờ thế nào?" Trần Dung hỏi.
"Không tốt lắm. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì." Chiêm Thanh hai tay xoa mặt, lo lắng nói.
"Chắc sẽ không sao đâu. Dì là người tốt, tự nhiên sẽ được trời phù hộ (1) . Nhất định sẽ vượt qua." Trần Dung an ủi anh. Chiêm Bình gật đầu, nói cảm ơn.
Cả căn phòng tràn ngập không khí bi thương, Trần Dung biết mình tới không đúng lúc. Nhưng mà chiều nay phải quay về trường, chỉ có hôm nay mới có thể tới gặp Chiêm Bình. Nếu không, phải đợi đến tuần sau mới có thể thấy mặt anh.
Lúc này một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, trong tay cầm cái hộp, gõ vang cửa phòng: "Chị dâu, Lăng Hương vừa mới đưa tới."
Chiêm phu nhân vừa nghe thì gật đầu: "Đặt lên tủ đầu giường đi."
Người đàn ông đó đi vào, mở hộp, từ bên trong lấy ra một khối đồ vật màu xanh lục to cỡ quả trứng gà, sau đó đem để lên tủ đầu giường.
Trần Dung nhìn vật này, hỏi: "Anh Bình, đây là gì thế? Thật thơm!" Thì ra mùi hương lúc nãy cô ngửi được là do vật này tỏa ra.
Chiêm Bình giải thích: "Đây là Lăng Hương, là loại hương liệu mẹ anh thích nhất. Nó cũng là một loại thuốc Đông y, mẹ anh dùng được ba mươi năm rồi."
"Thì ra vật này gọi là Lăng Hương. Thật sự rất thơm."
Chiêm phu nhân vừa nghe, trên mặt nở nụ cười. Thứ mình thích cũng được người khác yêu thích, đương nhiên bà rất cao hứng.
Bà cùng Trần Dung tán gẫu về Lăng Hương. Trần Dung rất chăm chú lắng nghe. Phải biết rằng người này tương lai rất có thể là mẹ chồng cô, tất nhiên phải hầu hạ thật tốt rồi.
———–
Chú thích:
Nguyên văn 吉人自有天相 (Cát nhân tự hữu thiên tướng): Người tốt tất sẽ được trời giúp đỡ.Tử Đằng: Qua 2 chương này chúng ta nhận ra được một số vấn đềThứ 1: Bạn nhỏ Đinh Hiên rất đáng yêu.Thứ 2: Trần Dung rất đáng ghét, sau này đừng có mà thấy Hách Nghị tài giỏi đẹp trai lại mặt dày theo đuổi =.="Thứ 3: Trần Tuấn không phải người tài giỏi, người tài giỏi của Trần gia thực ra lại không thuộc về Trần gia. Tầm chục chương sau sẽ rõ.Spoil chương sau: Gặp lại em trai của Hách Nghị.