Từ phòng bao đi ra, Đinh Hiên cố ý treo lên ở cửa cái bảng "Xin đừng làm phiền.", Hách Nghị thấy thế liền hỏi: "Treo cái này ở đây làm gì?"
Đinh Hiên ấp úng không giải thích, bảo Hách Nghị đi ra cửa chính chờ. Cậu muốn đem công việc bàn giao lại cho quản lí, sau đó rời đi.
Cậu đi tới phòng thay đồ dành cho nhân viên, đem thẻ công tác cầm ở trên tay nhưng không có lập tức ra ngoài.
Cậu nghĩ nghĩ, chờ sau khi sự tình trong phòng bị phát hiện, người phụ trách câu lạc bộ biết được nhất định sẽ tính sổ lên đầu cậu. Chi bằng giờ cậu nghỉ việc, còn có thể lãnh được phần lương làm việc mấy ngày qua, phải biết rằng tới hôm nay cậu có thể lĩnh được những bốn ngàn năm trăm đó.
Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi, tiền lương cũng theo đó mà bay đi, tệ hơn nữa còn phải bồi thường.
Cơ mà mấy người kia làm sai trước, theo lý lẽ club này còn phải bồi thường tiền tai nạn lao động nữa ấy chứ. Thế nhưng ở trong kia là người gia tộc quyền quý, người nghèo như cậu vĩnh viễn không có tiếng nói. Muốn cùng quản lý nói lý lẽ là chuyện không thể.
Nếu đã không thể nói lý lẽ vậy thì dứt khoát nghỉ việc. Lúc trước vào làm cậu đã tìm hiểu kỹ rồi, nơi này nhân viên thời vụ lúc nghỉ sẽ được thanh toán lương.
Đây cũng là lí do cậu treo cái bảng "Xin đừng làm phiền.". Như vậy những người khác cũng sẽ không thể lập tức phát hiện tình huống trong phòng. Cậu tin tưởng thiếu gia chắc chắn sẽ không đánh chết họ, nhiều nhất cũng chỉ bị thương. Chậm đưa đi nhà thương một chút cũng không sao. Vừa vặn để họ chịu khổ, xem sau này còn dám lớn lối bắt nạt người nghèo nữa không.
Nghĩ vậy Đinh Hiên quyết định nghỉ việc, cậu cầm thẻ công tác đi tìm quản lí xin nghỉ.
Quản lí thấy trên mặt cậu xanh tím từng mảng, cho là cậu bị người ta bắt nạt, không nhịn được mới nghỉ việc, vì thế cũng không hỏi gì, đem tiền lương mấy ngày qua đưa cho cậu.
Chuyện như vậy rất thường thấy, nhân viên thời vụ tới đây làm xin nghỉ việc đa phần đều cùng lí do, chả có gì đáng ngạc nhiên, cho nên cũng không hoài nghi mục đích nghỉ việc của Đinh Hiên.
Dù sao hai tháng này Đinh Hiên biểu hiện vô cùng tốt, quản lý đối với cậu quả thực rất hài lòng.
Thuận lợi lãnh được bốn ngàn năm trăm đồng tiền lương, Đinh Hiên kích động không thôi. Cậu chạy ra ngoài tìm Hách Nghị, sau đó cái gì cũng không nói kéo hắn cùng chạy.
Cậu sợ tiểu kế của mình bị người ta nhìn thấu, sau đó lôi cậu đem về tính sổ.
Chạy một quãng khá xa, xác định không có việc gì cậu mới dừng lại ôm cột điện thở hổn hển. Đột nhiên phát hiện Hách Nghị mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, người này thật cừ, cùng chạy với cậu, vậy mà vẫn thản nhiên như đang đi hóng gió, nửa điểm mệt mỏi cũng không có.
Nghĩ đến Hách nghị ở nhà mỗi ngày đều rèn luyện, leo núi tản bộ, cậu liền thấy chuyện này cũng bình thường.
Lúc Đinh Hiên nghỉ ngơi, Hách Nghị nhìn cậu hỏi: "Sao em không đi học?"
Hắn vẫn luôn cho rằng hai tháng này Đinh Hiên đi sớm về trễ là bận đi học, không ngờ vậy mà dám lén hắn đi đến chỗ kia làm công.
Note: Sáng nay mình đọc thông báo thấy có bạn nào cmt chương 15, tính rep mà bấm nhầm xóa mất tiêu 囧. Cho nên vô cùng xin lỗi bạn nào có cmt lỡ bị xóa nhé.Chương này chúng ta có thể thấy bạn nhỏ Đinh Hiên không phải tiểu thụ nhu nhược yếu đuối, trái lại rất biết tính toán để có lợi về mình. Rất có tố chất! Tuy rằng mấy tiểu kế của bạn nó vụn vặt nhưng mình tin sau này qua sự đào tạo của Hách Nghị bạn sẽ ngày càng tiến bộ hơn. Không còn là quả hồng mềm ai cũng có thể bóp nữa.