Chương 15: Trừng phạt ác thiếu gia
Tác giả: Phong NhãEdit: Tử ĐằngHách Nghị một câu cũng không thèm đáp, trực tiếp nắm lấy chai rượu đỏ được đặt trong tủ âm tường, dùng sức kéo nắp chai ra. Mộ Dung Bằng lúc này ánh mắt vừa không hiểu gì vừa vô cùng sợ hãi nhìn Hách Nghị, đột nhiên bị hắn banh miệng ra, đem cả chai rượu đổ vào.
Mộ Dung Bằng cố nuốt rượu xuống nhưng bị Hách Nghị tộng cả chai vô mồm, nuốt không kịp mà nhổ ra cũng không xong, phần lớn vẫn là trào ra ngoài, bị sặc trợn tròn mắt.
Mãi cho đến khi chai rượu kia không còn một giọt.
Hách Nghị lúc này mới đem chai rượu để qua một bên, nói: "Sạch sẽ."
Mộ Dung Bằng bị đổ rượu đến chóng mặt, nghe Hách Nghị nói vậy mới biết chuyện này chính là để thực hiện cho câu nói trong điện thoại: "Tao sẽ giúp mày rửa sạch nó." Không chờ y khôi phục tinh thần, một trận quyền cước tới tấp dội đến. Một giây sau tiếng hét thảm thiết vang dội khắp phòng, nhưng vì cách âm tốt nên bên ngoài không nghe được gì.
Mộ Dung Bằng che miệng kêu rên, sau đó cảm thấy có gì không đúng, há miệng ra, nhìn tám cái răng còn vươn máu nằm trong lòng bàn tay, mồm vẫn còn đang xuất huyết.
Hách Nghị rất hài lòng với kết quả như vậy, hắn hoạt động một chút gân cốt rồi đi đến bên cạnh Đinh Hiên, hỏi: "Dọa em sợ?"
Đinh Hiên gật gật đầu, đôi mắt nhìn miệng đầy máu của Mộ Dung Bằng. Không thể tin được tên này lúc nãy còn sai người đánh cậu, giờ lại bị đánh tơi tả như vầy, trông thật chật vật đó nha, đến cả nói chuyện còn không nói được.
Điều này làm cho Đinh Hiên thấy vui sướиɠ không thôi. Tuy rằng Hách Nghị làm một trận này khiến cậu thấy kinh hãi hồn vía, thế nhưng cậu biết thiếu gia là vì cứu cậu.
Hách Nghị đưa tay cầm lấy quả quýt ở trên đầu Đinh Hiên, nhìn những vệt xanh tím trên mặt cậu, trên cổ còn có vết dao cứa, tuy rằng rất nông, nhưng khẳng định là rất đau. Không cần nghĩ cũng biết trước khi hắn tới Đinh Hiên đã bị hành hạ khổ sở như thế nào, bằng không hắn cũng không nói không rằng mà trực tiếp động thủ như vầy.
Hách Nghị kéo Đinh Hiên ngồi lên một cái sô pha sạch sẽ, sau đó hướng Mộ Dung Bằng đang rêи ɾỉ hừ hừ hỏi: "Được rồi, hiện tại chúng ta nói chuyện. Sao mày đem Đinh Hiên tới đây? Cậu ấy nợ tiền? Ít hay nhiều?"
"Không phải tao đem nó tới, nó làm việc ở đây." Bởi vì bốn cái răng cửa không còn, Mộ Dung Bằng nói chuyện thều thào, phát âm cũng không chuẩn, Hách Nghị nghe rất vất vả.
Hách Nghị hỏi, y không dám không trả lời, nếu không nhất định sẽ chịu khổ.
"Đi làm?" Hách Nghị nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đinh Hiên, Đinh Hiên lập tức cúi đầu, ánh mắt chột dạ mà nhìn sang chỗ khác.
Hách Nghị không có lập tức truy hỏi, chỉ hướng Mộ Dung Bằng: "Vậy cậu ấy nợ mày bao nhiêu? Nhiều hay ít?"
"Không, không có nợ. Thật không có. Đại ca ơi, em sai rồi." Mộ Dung Bằng vội xua tay nói, tựa hồ sợ nói chậm chọc giận Hách Nghị, sẽ bị hắn đánh nữa.
"Không nợ?" Hách Nghị nhìn Đinh Hiên, Đinh Hiên liền nói: "Em tới phòng này phục vụ, đưa cho bọn họ một chai rượu đỏ. Một người trong số họ cố ý duỗi chân ra, em không chú ý nên bị vấp ngã, chai rượu cũng bị vỡ. Mộ Dung thiếu gia bắt em đền tiền, nói chai rượu đó hắn bỏ tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng ra mua. Bắt em trả." (
88888 CNY ~ 300 triệu VNĐ)
Ở đây đồ uống phi thường đắt đỏ, một chai rượu tám vạn cũng không phải không có. Hơn nữa Mộ Dung gia là một trong những gia tộc lớn nhất, tiêu phí kiểu này khẳng định không phải nói chơi. Hơn nữa trước đó quản lí cũng đã đặc biệt căn dặn cậu loại rượu này rất đắt, phải cẩn thận chút. Đinh Hiên vì thế không hoài nghi lời nói của Mộ Dung Bằng, lúc ấy bị dọa sợ, tưởng rằng thật sự phải bồi thường số tiền lớn như vậy.
Sau đó những người này nhân cơ hội thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Đinh Hiên. Cho nên bị Hách Nghị đánh là đúng người đúng tội, một điểm oan ức cũng không có.
"Không không không, không đắt như vậy. Chỉ có tàm ngàn thôi, không đắt. Coi như em mời Đinh Hiên, không cần đền tiền. Không cần." Mộ Dung Bằng vội vàng xua tay nói ra giá trị thật của chai rượu, liên tục bảo Đinh Hiên không cần bồi thường.
Đinh Hiên vừa nghe chỉ có tám ngàn, vô cùng tức giận: "Sao có thể hϊếp người quá đáng như vậy hả?"
Mộ Dung Bằng trước giờ chưa từng bị ai bắt nạt như vầy. Cơ mà thế thì đã sao? Bị Đinh Hiên chất vấn, trong lòng y rất tức giận, nhưng lại không dám hó hé gì, sợ cả hàm răng đến một chiếc cũng không còn.
Hách Nghị không nghe Mộ Dung Bằng giải thích, không chờ y nói xong hắn liền ước lượng kích cỡ quả quýt trong tay: "Nói cách khác, không cần đền tiền?"
"Đúng đúng đúng, không cần đền." Mộ Dung Bằng gật đầu lia lịa.
"Tốt lắm, vậy giờ chúng ta chơi một trò chơi." Nói xong Hách Nghị đứng lên, Đinh Hiên hiếu kỳ theo sát sau lưng.
Hách Nghị quát Mộ Dung Bằng: "Đứng lên!"
"Tới chỗ này đứng!" Hách Nghị chỉ vào chỗ Đinh Hiên đứng lúc hắn vừa vào phòng.
Mộ Dung Bằng há miệng run rẩy đi tới.
"Đứng thẳng lên coi!"
"Được được."
Hách Nghị đem quả quýt đặt lêи đỉиɦ đầu Mộ Dung Bằng, trong tay cầm phi tiêu cướp được từ tay Mộ Dung Bằng khi nãy. Hắn quơ quơ phi tiêu, hướng Mộ Dung Bằng làm bộ dáng chuẩn bị nhắm bắn. Tên kia hiển nhiên bị dọa sợ, mắt trừng to, cả người run cầm cập nói: "Đại, đại, đại ca... Đừng. Sẽ chết người đó. Đại... A!"
Phi tiêu xé gió bay thẳng về phía Mộ Dung Bằng, Đinh Hiên sợ quá quay đầu sang một bên không dám nhìn, sau đó nghe thấy Hách Nghị vỗ tay một cái nói: "Tốt rồi. Chúng ta về."
Đinh Hiên vội quay đầu nhìn. Ôi cha mẹ ơi! Thật lợi hại! Phi tiêu vậy mà cắm thẳng vào quả quýt luôn.
Mộ Dung Bằng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Tử Đằng: Các bạn nghĩ anh Nghị làm quả này đã được chưa =))) Riêng mình thấy vậy còn nhẹ lắm ╮(╯▽╰)╭ Ít nhất cũng phải cho chó gặm lại cái của nợ của thằng cha Mộ Dung Bằng mới đúng ~(‾▿‾~ )Chương sau các bạn sẽ thấy bạn nhỏ Đinh Hiên xứng đáng với Hách Nghị như thế nào =))) Cảm thấy hai người đúng là tuyệt phối luôn =))) Bạn nhỏ Đinh Hiên thật giỏi (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥