Chương 107: Ẩn Huyết tinh thạch
Kể từ ngày theo thiếu gia chuyển ra khỏi trường Tư Mẫn, Đinh Hiên phát hiện ra cuộc sống thường ngày của cậu thay đổi đến long trời lở đất. Nếu phải hình dung, cuộc sống trước đó của cậu đơn giản tựa như màu trắng, màu đen khô khan vô vị. Thế nhưng hiện tại lại muôn màu muôn vẻ, phong phú hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có rất nhiều điều ngạc nhiên vui vẻ xuất hiện.
Không thể phủ nhận được rằng cậu thích sự thay đổi này, bởi vì cậu cũng thay đổi, không còn là một thiếu niên tự ti yếu đuối nữa. Cậu bây giờ mặc dù không có bao nhiêu dũng cảm cùng lợi hại nhưng so với trước đây cậu đã tiến bộ không ít.
Trong phòng, cậu đang giúp Hách Nghị tìm kiếm xem có món đồ nào người tu luyện dùng được không.
Lúc này Bạch Cầu đột nhiên hô: "Anh đẹp trai, mau tới nhìn cái này nè!"
Đinh Hiên nghe Bạch Cầu kêu như vậy cứ tưởng nó kêu mình, dù gì hiện giờ nó là của cậu mà.
Kết quả có một người còn nhanh hơn cả cậu lao về phía nó, sau đó cậu thấy Hách Nghị ngồi xổm xuống trước mặt nó hỏi: "Cái gì vậy?"
Đinh Hiên tò mò đi tới xem thử, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Hách Nghị đẩy ra xa.
"Lui ra sau! Bạch Cầu, rời đi!"
Bạch Cầu như một vệt sáng lóe lên, bay ra khỏi chỗ đó. Đinh Hiên bị Hách Nghị đẩy ra rồi bị hắn ôm nhảy tới một chỗ khác. Cậu còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Hách Nghị đã biến ra một ngọn lửa bao vây lấy một vật cách đó không xa.
Hắn dừng lại, thở hổn hển nhìn đồ vật bị lửa vây quanh.
Bạch Cầu sợ gần chết, nó ôm lấy bả vai Hách Nghị cứng ngắc, nói: "Anh đẹp trai, đó là gì vậy?"
"Cổ trùng, đã trưởng thành. Lúc nãy nhóc mở nắp lên, chúng nó bị kí©h thí©ɧ, nếu không cấp tốc rời đi thì toàn bộ số cổ trùng đó sẽ tiến vào cơ thể chúng ta. Không bao lâu sau chúng ta sẽ thành xác chết khô."
Hách Nghị ngưng trọng nói, Đinh Hiên nghe xong cũng sợ mãi không thôi. Cậu không dám tưởng tượng cảnh tượng xảy ra sẽ như thế nào.
"Cái vạc đó là đồ mà người phụ nữ kia đã thao túng, thật không nghĩ tới bên trong lại chứa thứ đáng sợ như vậy." Đinh Hiên hồi tưởng đến cái vạc trong tay mụ điên, thật giống cái hắn vừa thấy.
Lửa cháy yếu dần, cuối cùng tắt hẳn.
Khi lửa tắt, chỗ vừa cháy có một cục đá lấp lánh, Bạch Cầu vui vẻ nói: "Anh đẹp trai, là tinh thạch! Lúc nãy tôi cảm ứng được khối tinh thạch này nên mới mở nắp vạc ra ấy chứ."
Hách Nghị cũng chú ý tới khối tinh thạch trong suốt đang nằm trên sàn nhà. Nếu dựa theo giá trị tinh thạch ở kiếp trước của hắn để tính toán, một khối tinh thạch này có thể đổi được một ít linh thảo, giá trị không cao. Phải biết rằng còn có rất nhiều loại tinh thạch có giá hơn gấp cả trăm ngàn lần khối tinh thạch này.
Về mặt Luyện Hóa, đối với Hách Nghị trước mắt mà nói, nó vẫn có chút tác dụng. Nhưng một khi hắn tiến vào luyện khí tầng tám thì loại này đến cả liếc mắt hắn cũng chả thèm nhìn, còn không bằng những tinh thạch quý giá sư phụ hắn lưu lại.
Hách Nghị đi tới khom lưng nhặt khối tinh thạch lên, đang muốn ném vào nhẫn trữ vật thì đột nhiên dừng lại.
Hắn cầm tinh thạch quan sát dưới ánh sáng mặt trời, vừa nhìn hắn liền phát hiện ra huyền cơ ẩn giấu bên trong tinh thạch.
Trong tinh thạch này có màu đỏ nhàn nhạt, nếu như góc nhìn không đúng sẽ không phát hiện điều này. Nhìn ngoài chỉ là khối tinh thạch bình thường, mới đầu hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng không ngờ khối tinh thạch này lại chính là một khối Ẩn Huyết tinh thạch.
Lần này giá trị của nó tăng cái vèo không cách nào tưởng tượng nổi, tuy rằng không phải bảo vật vô giá nhưng giá trị cũng rất cao.
Ẩn Huyết tinh thạch! Không ngờ mụ điên này lại có khối tinh thạch trân quý như vậy, khó trách lại dùng nhiều cổ trùng để bảo vệ nó.
Hách Nghị nhanh chóng cất tinh thạch vào nhẫn trữ vật. Tầm mắt hắn rơi vào cái vạc, mụ điên này nuôi cổ trùng đến béo mập như vậy, lại còn rất hung dữ. Xem ra công pháp tu luyện của mụ ta cũng chính là tà giáo. Chả trách lúc mới vào phòng hắn có cảm giác một luồng âm khí lởn vởn quanh đây.
Moi tim sao?
Có lẽ là một cách bàng môn tả đạo nào đó để nâng cao công lực, quá độc ác!
Điều này làm cho Hách Nghị nghĩ tới chuyện Đinh Hiên dùng bùa lửa thiêu chết mụ điên đó, may mà có bùa định thân để cố định mụ ta lại. Nếu em ấy dùng bùa lửa trước, chỉ cần công lực của mụ ta cao hơn hắn, vậy bùa lửa căn bản không thể thiêu chết hoàn toàn mụ được. Cũng may bùa định thân đã giúp kéo dài thời gian tác dụng lên.
Nghĩ tới đây Hách Nghị quay đầu nhìn Đinh Hiên đang đứng bên cạnh hắn, trong lòng bỗng có cảm giác vui sướиɠ khi vừa mất lại tìm thấy được. Hết thảy tất cả đều có khả năng sẽ biến thành một loại kết quả khác.
Cố nén xúc động, Hách Nghị nói với Bạch Cầu: "Nhóc còn cảm ứng được đồ vật nào đặc biệt ở trong đây không?"
Khả năng cảm ứng của Bạch Cầu rất cao, so với thần thức hiện tại của hắn lợi hại hơn. Có lẽ phải chờ đến lúc hắn đột phá Luyện Khí, tiến vào Trúc cơ thần thức mới vượt qua được khả năng cảm ứng của Bạch Cầu.
Bạch Cầu phát huy sở trường của mình, tiếp tục lùng sục. Một phút sau nó hướng về phía tủ đầu giường nói: "Trong tủ có đồ, là một hạt châu bằng sắt, trên đó tỏa ra một mùi rất lạ."
Hách Nghị đi tới tủ đầu giường, mở từng ngăn kéo ra kiểm tra. Sau đó tại một ngăn kéo thấp nhất thấy được một hộp gỗ màu đỏ. Hắn lấy hộp ra, mở hộp thì phát hiện bên trong quả nhiên có một hạt châu màu đen, thoạt trông hình như làm bằng sắt.
Cảm ứng được vật này không phải vật nguy hiểm, Hách Nghị ném vào trong nhẫn trữ vật. Đoạn, hắn lấy một chiếc lọ ở trong nhẫn, đổ ra một viên thuốc màu trắng đưa cho Đinh Hiên.
"Em ăn nó đi!"
Đây là loại thuốc có tác dụng thay đổi thể chất tạm thời do Hách Nghị nghiên cứu chế ra. Đinh Hiên ăn xong thuốc này, cộng với chân khí của hắn hỗ trợ có thể giúp Đinh Hiên ẩn thân hoặc đi xuyên tường.
Đinh Hiên nhận lấy, nhanh chóng bỏ vào miệng nuốt xuống. Ăn xong viên thuốc Hách Nghị nắm lấy tay Đinh Hiên, một luồng khí ấm áp từ lòng bàn tay hắn tiến vào người cậu, hắn dắt cậu đi tới phía bức tường.
Lúc sắp đυ.ng vào tường cậu muốn lên tiếng nhưng một giây sau lại phát hiện cậu vậy mà có thể đi xuyên tường, thành công bước ra khỏi phòng.
"Chuyện này.... Chuyện này... Em, em xuyên tường?" Đinh Hiên cảm thấy khó tin, miệng lắp bắp.
Hách Nghị 'ừa' một tiếng, nói: "Làm vậy sẽ không kinh động đến Hắc Phong, chúng ta về khách sạn."
"Dạ."
Đinh Hiên vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc vì vừa đi xuyên tường, cảm giác này thật thần kì, cậu rất muốn thử lần nữa.
Cậu biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến viên thuốc Hách Nghị đưa cho cậu, còn có nguồn khí ấm áp vừa chảy vào cơ thể, chính hai thứ đó đã giúp cậu đi xuyên tường.
Bọn họ cấp tốc rời khỏi núi Giao Long về khách sạn.
Từ đầu đến cuối cửa phòng mụ điên kia không hề mở ra.
Nửa tiếng sau, có mấy người tới trước phòng mụ ta, chúng phát hiện ra anh Minh của chúng nằm chết trên sàn mới luống ca luống cuống cầm điện thoại gọi cho một ai đó.
"Đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi! Anh Minh chết rồi!"
"Cái gì? Ở đâu?"
"Trước cửa phòng con mụ điên!"
"Đợi đó, tao tới liền."
Không bao lâu sau một người đàn ông râu quai nón xuất hiện trước cửa phòng mụ điên. Gã ngồi xổm kiểm tra thi thể của anh Minh, sau đó gã ngẩng đầu nhìn camera cuối hành lang, nói: "Kiểm tra video!"
Gã râu quai nón này có tên là Lý Đại Vĩ, gã mang theo đám đàn em tới phòng giám sát để kiểm tra camera hành lang trong khoảng thời gian từ một tiếng trước cho đến giờ.
"Đại ca, anh xem! Anh Minh tự tay bóp cổ mình, lạ quá! Lẽ nào ảnh bị quỷ ám?"
"Sao lại có chuyện đó được?! Tao đã nói con mụ điên đó rất tà mà tụi bây không tin. Giờ tụi bây sáng mắt chưa!"
"Đem người phụ nữ đáng chết đó ra đây cho tao!" Lý Đại Vỹ nện cái rầm lên bàn, tức giận quát.
Lúc này thằng đàn em ở bên cạnh gã mở miệng nói: "Đại ca, mấy ngày trước con mụ đó có đem về một thằng nhóc trắng trẻo mặt non choẹt, mấy ngày nay không ra khỏi phòng. Phỏng chừng nó đã bị mụ ta ép khô rồi!"
"Tiên sư nó, dâʍ đãиɠ đến thế là cùng. Phá cửa kéo mụ ta ra ngay cho tao, nhanh lên!"
"Dạ, đại ca."
Đám đàn em chạy đến trước cửa mụ điên, cầm dao phay nện rầm rầm lên cửa, chẳng mấy chốc cửa bị chém đến tơi tả. Một tên dùng chân đạp lên cửa một đạp, đem cửa đá văng.
Bọn chúng chạy vọt vào trong, kết quả lại chẳng thấy ai trong phòng, chỉ thấy trên sàn nhà có một sợi xích bị chém đứt.
Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, sau đó chạy về chỗ đại ca báo cáo.
"Cái gì? Không thấy người đâu?!"
Lý Đại Vĩ vội vàng kiểm tra lại camera, lúc này gã đem mấy đoạn băng ghi hình từ lúc mụ điên kia đem Đinh Hiên về đến ngày anh Minh chết xem qua một lần.
Sau khi xem xong Lý Đại Vĩ sờ cằm nói: "Cửa phòng vẫn luôn khóa, chứng tỏ người vẫn luôn ở bên trong, sao giờ lại không thấy người đâu?"
Gã rất khó hiểu, đám đàn em nghĩ tới hình ảnh anh Minh tự bóp cổ mình liền thấy lạnh sống lưng.
"Đại ca, sẽ không phải thật, thật sự gặp quỷ?"
"Quỷ CMM!"
Một người đàn ông khá giơ tay mạnh mẽ vỗ vào gáy tên vừa lên tiếng, nói: "Mụ điên đó điên điên tỉnh tỉnh, tao luôn cảm thấy mụ đó có vấn đề... Tụi bay còn nhớ lúc mụ đến băng Hắc Phong chúng ta có dạng gì không?"
Tử Đằng: bao giờ đôi trẻ mới có được một nụ hôn thực sự đây trời >.<