Chương 106: Không cẩn thận chạm mặt

Chương 106: Không cẩn thận chạm mặt

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

_______________

"Thiếu gia, đúng là anh rồi! Quá tốt rồi, em còn tưởng mình sẽ chết ở đây. Em sợ anh không thấy em sẽ nghĩ em đã về thủ đô, sau đó cũng rời đi, em sợ..."

"Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu." Hách Nghị nhìn Đinh Hiên, nghiêm túc nói.

"Thiếu gia, thấy anh thật tốt quá. Em không có nằm mơ, đúng không?" Đinh Hiên kích động nói.

"Em không nằm mơ." Hách Nghị lần nữa khẳng định.

Lúc này Đinh Hiên mới dám tin tưởng sự xuất hiện của Hách Nghị là thật. Cậu ôm cánh tay Hách Nghị mãi không chịu không ra, cậu sợ chỉ cần thả ra người trước mặt sẽ như bọt nước rõ tan thành mây khói.

Hai lần gặp nguy hiểm, vào thời điểm mấu chốt đều được thiếu gia tới cứu, có lẽ ông trời còn thương cậu, mà cũng có lẽ hai người thật sự có duyên.

Hách Nghị giúp Đinh Hiên nhặt điện thoại lên, sau đó đỡ cậu ra khỏi phòng tắm, cả hai ngồi xuống sàn nhà.

Hắn không lập tức hỏi tại sao Đinh Hiên lại bị bắt giam ở đây mà thay cậu kéo ống quần lên, lộ ra dây xích đang trói chặt mắt cá chân cậu. Vì nãy giờ Đinh Hiên cố sức kéo chân để với lấy điện thoại, xích sắt cạ vào mắt cá tạo nên những vết đỏ ửng trông rất tội, Hách Nghị thấy vậy bèn lấy ra một bình thuốc nước, đổ một ít vào lòng bàn tay sau đó xoa vào chân cậu.

"Có đau không?" Hắn cúi đầu hỏi.

Đinh Hiên gật đầu, thành thật đáp: "Đau chút chút."

"Để anh xoa cho em, mai sẽ không đau nữa."

"Dạ."

Nhìn gò má nghiêm nghị của Hách Nghị khi đang giúp mình thoa thuốc, Đinh Hiên không khỏi say mê.

Một lát sau Hách Nghị cất bình thuốc nước vào, ngẩng đầu lên. Giây phút ngắn ngủi ấy Đinh Hiên chợt có cảm giác môi mình chạm nhẹ vào môi ai đó. Cậu ngạc nhiên lẫn bối rối, không biết từ lúc nào cậu lại ghé sát mặt vào thiếu gia như thế, vừa vặn thiếu gia ngước mặt lên, khoảng cách hai người rất gần, cho nên môi hai người cứ như thế chạm vào nhau.

Cả hai đều ngẩn người, Đinh Hiên phản ứng lại đầu tiên, cậu vội vàng lùi về phía sau, đôi mắt nhìn ngang ngó dọc, mặt nóng bừng như vừa được xông hơi, miệng lẩm bẩm: "Em, em vô ý..."

Hách Nghị mất tự nhiên 'Ừm' một tiếng, ho nhẹ hai tiếng.

Thật ra về phương diện tình cảm, Hách Nghị cũng giống Đinh Hiên, rất trong sáng, vừa nãy khoảng cách gần như vậy miệng đối miệng, chính là lần đầu của hắn.

Nhất thời hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng, luôn tự nhận da mặt dày như hắn vậy mà giờ đây lại cảm thấy mặt nóng lên. Kết quả là cả hai đều đỏ mặt như nhau.

Đáng tiếc không có ai chứng kiến, nếu không sẽ thấy được một màn hấp dẫn này. Nếu Bạch Cầu ở đây chắc chắn sẽ chạy đi tìm Gấu Tuyết nhiều chuyện.

"Em khát không?" Để giảm bớt bầu không khí xấu hổ giữa hai người, Hách Nghị chủ động mở miệng.

"Không... Không có..." Đinh Hiên đáp.

Nhất thời cả hai đều không dám nhìn mặt nhau, không khí trong phòng chìm vào tĩnh lặng.

Một lúc lâu hai người dần bình tĩnh lại, Hách Nghị mới bắt đầu hỏi thăm Đinh Hiên chuyện chính sự.

"Chuyện gì đã xảy ra? Sao em bị nhốt ở đây?" Đinh Hiên đem chuyện hai ngày trước kể với Hách Nghị.

Thì ra trưa ngày thứ năm cậu giống như mấy hôm trước chạy ra ngoài ăn cơm. Kết quả lúc cậu đang ngồi ăn trưa thì đột nhiên có mấy người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bao vây cậu. Một người phụ nữ đi tới nhìn chằm chằm vào mặt cậu, kéo tay hỏi sinh thần bát tự của cậu.

Sau đó người phụ nữ này ra lệnh cho mấy người đàn ông kia dẫn cậu đi, vậy là cậu bị bắt tới đây.

"Người phụ nữ kia đâu?" Hách Nghị hỏi.

Đinh Hiên đáp:

"Ngày đó bị bắt vào đây người phụ nữ lấy xích sắt trói em lại rồi dặn dò người bên ngoài không được vào đây quấy rầy bà ta, xong xuôi bà ta khóa chặt cửa lại. Em không biết bà ta muốn làm gì. Em hỏi nhưng bà ta không trả lời, chỉ nói gì mà hàng chất lượng cao, em nghe không hiểu. Bà ta còn bảo em là người mà bả vẫn luôn muốn tìm, rồi bả ôm lấy một cái vạc mày mò gì đó, không nói thêm một lời nào nữa, cũng không rời phòng.

Mãi đến tận hôm qua bà ta mới buông cái vạc ra, cầm lấy một con dao đi tới trước mặt em. Em hỏi bả muốn làm gì thì bả nói muốn moi tim em ra ăn, làm vậy bả có thể trở nên xinh đẹp mượt mà hơn..."

"Moi tim?" Hách Nghị nhíu mày, hắn có cảm giác đây là một loại tà thuật.

"Dạ, hơn nữa lúc nói chuyện trông bà ta điên điên khùng khùng, dị hợm lắm... Khuôn mặt bà ta cũng rất khủng bố, trông như zombie trên TV ấy."

Người điên? Hèn gì hai gã kia bảo người phụ nữ này là con mụ điên.

"Sau đó thì sao?" Hách Nghị lại hỏi.

"Bả muốn moi tim em, dĩ nhiên em không thể ngồi đó chờ chết. Em dùng bùa định thân giữ chân bả lại định bắt bả giao chìa khóa ra nhưng bả nói bả để ở trong tủ, không có trên người, bả không lấy được thì em càng không lấy được. Vả lại em nghĩ tới bùa ẩn thân có hạn chế về thời gian tác dụng, chờ đến lúc đó chắc chắn bả sẽ khôi phục, em sẽ phải chết chắc. Em bèn lấy bùa lửa ra ném về phía bả thủ tiêu bả luôn, vài giây sau trong phòng chỉ còn lại em."

Nói xong Đinh Hiên ngẩng đầu nhìn Hách Nghị, nói tiếp:

"Hai ngày nay điện thoại vẫn luôn không có động tĩnh khiến em cứ nghĩ nó không có ở đây. Hôm nay nghe đổ chuông em mới chạy đi kiếm, thấy là anh gọi em liền sốt ruột. Em sợ anh nghĩ rằng em đã bỏ về nhà trước, em sợ anh sẽ rời đi khỏi nơi này, lúc đó em thật sự rất sợ."

Hách Nghị giơ tay xoa xoa đầu Đinh Hiên, nói: "Anh thấy tờ giấy em để trên bàn thì nghĩ rằng đã có chuyện chẳng lành xảy ra. Trên đó viết đến ngày thứ năm nhưng anh mở điện thoại ra thì đã là ngày thứ bảy. Anh biết em đi một mình nên chắc chắn em đã xảy ra chuyện, gọi điện thoại thì chỉ nghe đổ chuông chứ không có người bắt máy. Anh bèn gọi cho tiểu Vũ định vị vị trí của em, kết quả là tìm được em ở đây."

Nghe Hách Nghị nói những lời này Đinh Hiên chợt thấy đáy lòng ấm áp. Thiếu gia quan tâm cậu như vậy, thật làm cho cậu bất ngờ.

Cậu nói: "Thiếu gia, anh đúng là cẩn thận, không thấy em liền nghĩ tới em đã xảy ra chuyện."

"Không cẩn thận sao được?! Mất em rồi cả đời này anh sẽ không tha thứ cho mình được."

Đinh Hiên nghe xong tim bất giác đập gia tốc, cậu thẹn thùng nhìn Hách Nghị. Cậu vậy mà, vậy mà lại có cảm giác thiếu gia đang bày tỏ tình cảm với cậu. Này không khoa học!

Đối với ý nghĩ này của mình Đinh Hiên cảm thấy thật vi diệu, cũng thật xấu hổ. Cậu không dám nhìn thẳng mặt Hách Nghị, chỉ sợ đối phương sẽ nhìn thấu suy nghĩ này của cậu.

Lúc Đinh Hiên đang rối rắm thì Hách Nghị như chợt nhớ ra điều gì, hắn mở miệng hỏi: "Không phải anh cho em ba lá bùa sao? Anh nhớ có một tấm bùa nhanh, sao em không dùng nó để chạy trốn?"

Nếu như dùng lá bùa đó chạy trốn lúc bị giữ lại thì có thể cậu không bị bắt tới đây.

"Bùa nhanh? Đã sớm bị em dùng từ lâu rồi." Đinh Hiên ngẩng đầu đáp.

"Cái gì?! Đã dùng? Em gặp chuyện gì sao?" Hách Nghị hỏi.

Đinh Hiên liền kể lại chuyện Mã Lâm gọi tới, chuyện Hách Vũ bị Cao Phàm chặn đánh, đầu đuôi ngọn ngành toàn bộ đều kể cho Hách Nghị nghe.

"Những người kìa rất ác, ít nhất có hơn hai mươi người bao quanh nhị thiếu gia cùng chú tài xế của cậu ấy. Ỷ nhiều hϊếp ít, đúng là không biết xấu hổ!"

Nói đến chuyện này Đinh Hiên như trước tức giận cùng bất bình.

Hách Nghị nghe xong lạnh mặt: "Thật vậy?"

Đinh Hiên gật đầu, nói: "Thiếu gia, anh nhất định phải báo thù cho nhị thiếu gia. Bọn người kia thật đáng hận!"

"Ừa, về nhà tính tiếp!"

Hách Nghị cầm lấy xích sắt trên mắt cá chân của Đinh Hiên, hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra thanh đao mà hắn đã nhặt được trên người Gấu Tuyết, ra sức chém xuống, xích sắt phát ra tiếng kim loại va chạm. Đinh Hiên lập tức hô lên: "Thiếu gia, nhẹ chút. Làm vậy sẽ khiến người bên ngoài chú ý."

"Không sao, đến anh cũng có cách đối phó."

Hách Nghị không để ý tiếp tục vung đao.

"Không phải, em nói là có chìa khóa..."

À mà thôi, xích cũng đã đứt rồi còn cần tới chìa khóa chi nữa.

Thanh đao trong tay Hách Nghị rất lợi hại, chỉ cần hai ba nhát liền chặt đứt sợi xích. Cuối cùng thì Đinh Hiên cũng được tự do.

"Thiếu gia, giờ chúng ta rời khỏi đây?"

Hách Nghị lắc đầu, nói: "Giúp anh tìm xem trong phòng này có vật gì khả nghi không. Anh nghi ngờ mụ điên kia giống anh, cũng là một người tu luyện. Nếu như đây là phòng của mụ ấy thì phải có gì đó."

"Ồ, vậy để em tìm thử."

Nói xong Đinh Hiên bắt đầu tìm kiếm.

Hách Nghị nhớ tới Bạch Cầu, lập tức cảm ứng ra hiệu cho nó tới đây.

Không bao lâu sau Bạch Cậu hiện lên trước mắt hắn, nó muốn nói gì đó thì bị Hách Nghị ra hiệu im lặng. Hắn dùng hai tay nâng nó lên đưa tới bên hông Đinh Hiên lúc này đang khom lưng hí hoáy tìm đồ, nói: "Tiểu Hiên, xem thử đây là gì nào?"

Bạch Cầu vừa nghe liền có dự cảm xấu, dự là nó đang bị chủ nhân xem là lễ vật đem tặng cho thiếu niên kia.

Quả nhiên...

Đinh Hiên đang vùi đầu tìm đồ, nghe Hách Nghị nói vậy bèn đứng lên nhìn về phía tay hắn, vừa nhìn thấy cậu liền vui vẻ reo lên: "Đây là gì á? Thật đáng yêu!"

"Em thích không?" Hách Nghị hỏi.

Bạch Cầu không nói nên lời, nó thật sự bị xem là lễ vật đưa đi sao? Anh đẹp trai, tôi là sủng vật khế ước của anh nha, sao anh có thể tùy tùy tiện tiện đem tặng cho người khác?

Nhưng mà, Bạch Cầu âm thầm kháng nghị trong lòng Hách Nghị không nghe được, hắn đang nhìn Đinh Hiên, chờ cậu trả lời.

Đinh Hiên gật đầu: "Đương nhiên là thích! Thiếu gia mua được ở đâu vậy?"

Nói xong cậu đưa tay ôm lấy Bạch Cầu từ tay Hách Nghị.

Hai ngày ở chỗ Vạn Khoan Hách Nghị vội vàng chế thuốc nên không lấy Bạch Cầu ra cho Đinh Hiên xem nên đây là lần đầu cậu nhìn thấy nó.

"Em thích thì anh tặng em đó, tên của nó là Bạch Cầu."

"Bạch Cầu? Rất hợp." Đinh Hiên cười tít mắt nói: "Cảm ơn thiếu gia nhiều lắm luôn!"

Hách Nghị 'Ừm' một tiếng, sau đó nói với Bạch Cầu: "Nhóc tìm xem có thứ gì đặc biệt trong phòng không."

"..."

Bạch Cầu bất mãn liếc mắt ai oán nhìn Hách Nghị nhưng không có tác dụng gì.

Không còn cách nào khác, nó đành nhảy từ trên tay của Đinh Hiên xuống, bắt đầu sục sạo tìm kiếm.

Đinh Hiên kinh ngạc nhìn Bạch Cầu ngoan ngoãn nghe hiểu lời nói của Hách Nghị, "Nó hiểu anh nói gì kìa! Thần kì ghê!"

"Đây còn biết nói chuyện nữa nè." Bạch Cầu âm trầm quay đầu nhìn Đinh Hiên nói.

Đinh Hiên tròn miệng nhìn Bạch Cầu biết nói, sau đó nhìn Hách Nghị lắp bắp: "Nó, nó, nó biết nói?"

Hách Nghị liếc mắt cảnh cáo Bạch Cầu đang cố ý dọa sợ Đinh Hiên, giải thích: "Ừm, anh nhặt được nó tại khe băng nứt, có lẽ nó là thượng cổ thần thú, có chút thần lực nên biết nói chuyện cũng là bình thường."

"Thượng cổ?"

Đinh Hiên không hiểu đó là gì, nghe vừa cổ vừa thần bí. Cậu tò mò nhìn Bạch Cầu, tầm mắt đuổi theo bóng Bạch Cầu đang nhảy nhót lung tung.

Chương 107: Ẩn Huyết tinh thạch